Để Không Thành Boss Sau Khi Chết, Tôi Đã Cố Gắng Hết Sức [Vô Hạn]

Chương 7

Tưởng Đề Bạch hừ hai tiếng. Anh nheo mắt quan sát xung quanh, cuối cùng cũng nhớ ra bản thân đã làm gì trước khi vào phó bản.

Anh giơ tay lên xem một lát rồi đá vào con dao nhỏ nằm giữa đống chai lọ trống cách đó không xa: "Mày đúng là vô dụng thật."

Trên lưỡi dao mờ mờ vết máu. Bên cạnh anh còn có một vũng máu lớn gần khô chứng tỏ đêm qua đã có chuyện không hay xảy ra ở đây.

Nhưng cánh tay dính máu của anh lại vô cùng trơn nhẵn không hề có vết thương nào.

Thấy tình hình này, Tưởng Đề Bạch cầm lấy điện thoại mở ứng dụng ghi chú.

Trang ghi chú này chỉ có vài dòng ngắn ngủi:

[Người chơi sơ cấp: Điểm sinh tồn đầy đủ, không thể chết ngoài đời thực.]

[Người chơi cấp trung cấp: Như trên.]

Bây giờ anh bổ sung thêm một dòng nữa: Như trên.

Viết qua loa xong, anh gửi tin nhắn về "thí nghiệm" này đi. Sau đó lại nằm phịch xuống sàn chưa vội đứng dậy.

Bên cạnh anh bây giờ có đủ mọi thứ: dép lê, chăn, thuốc lá, chai rượu và cả một đống hộp thuốc rơi vãi khắp nơi. Nếu xét về mức độ đau đớn, anh cũng có thể coi như một "bình thuốc di động".

Hướng dẫn sử dụng và những viên thuốc đầy màu sắc lăn lóc dưới đất. Một vài hộp thuốc đặc biệt không được ưa chuộng bị ném hẳn ra ngoài, trong đó có một hộp ghi dòng chữ "cỏ axit escitalopram" – phần ghi "thuốc an thần" bị rèm cửa che khuất. Tưởng Đề Bạch thoáng nghĩ đến việc nhặt nó về.

Chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi. Anh cầm lấy điếu thuốc châm lửa rồi lại tiếp tục nằm ì ra đó.

Không lâu sau tâm trí anh quay lại với giấc mơ vừa nãy.

Chuyện xảy ra trong mơ là một sự việc có thật chỉ trừ đoạn cây kẹo mυ'ŧ ra.

Cha anh - Tưởng Đông chính là người đàn ông say rượu trong giấc mơ. Ông ta đã có một trận ẩu đả náo loạn với cô hàng xóm xinh đẹp tầng dưới.

Chuyện này kết thúc bằng việc cậu bé chín tuổi là anh lúc đó lao ra khỏi kho chứa đồ. Cô hàng xóm vẫn còn thở dốc, chỉ liếc anh một cái rồi lập tức không chút khách sáo gọi cảnh sát đến.

Cha anh là kẻ bạo lực gia đình và chuyên đi đánh nhau có tiếng ở đây. Đám cảnh sát quanh khu vực này đều thuộc lòng số nhà của họ.

Nhưng đây là lần đầu tiên ông ta đánh nhau với hàng xóm đến mức nghiêm trọng như vậy.

Tối hôm đó không cần phải hỏi nhiều, cô hàng xóm đứng trước mặt cảnh sát khóc lóc thảm thương. Nói được mấy câu thì cha anh lên cơn nóng giận còn động tay đánh luôn cả cảnh sát.

Chuyện đã đến nước này. Cảnh sát cũng chẳng cần khách sáo gì nữa, lập tức còng tay ông ta mang đi giam giữ.

Cô hàng xóm thắng lớn trong trận chiến này. Trước khi theo cảnh sát về đồn, cô ta còn nháy mắt đầy đắc ý với Tưởng Đề Bạch.

Khuôn mặt cô sau trận vật lộn với kẻ say rượu có đầy vết xanh đỏ, tóc tai dựng đứng từng lọn nhưng lại có vẻ gì đó rất đẹp.

"..."

Nghĩ đến đây, dòng ký ức của Tưởng Đề Bạch như con ngựa bất kham chạy băng băng về phía trước không thể kiềm lại được.

Trong đầu anh hiện lên hình ảnh tòa nhà tập thể cũ kỹ phủ đầy màu gỉ sắt bỗng nhiên chìm trong biển lửa.

Nhưng khi anh quay đầu lại, thân thể non nớt của mình đã bị một cánh tay mạnh mẽ siết chặt, ai đó đã cứu anh ra ngoài.

Anh được ôm trong vòng tay của một người, thân thể lắc lư theo từng bước chạy.

Ngẩng đầu nhìn lên, anh nhận ra phía trước là bãi đất trống bên ngoài đám cháy, nơi an toàn nhất khu vực này.

Nhưng trong lòng anh chẳng hề cảm thấy chút vui vẻ chút nào.

Bởi vì người đang bế cả anh và em gái, dù có bộ quần áo chống cháy dày cộp thì vẫn không thể che giấu được tiếng nức nở và sự run rẩy bên trong.

Từ dưới lớp mặt nạ chống khói truyền ra tiếng khóc nức nở của một người đàn ông trưởng thành.

"Xin lỗi!"

Tưởng Đề Bạch nói với người đó.

"Xin lỗi!"

Nhưng người kia không trả lời. Tiếng của anh có lẽ chẳng thể xuyên qua lớp mặt nạ dày cộp ấy hoặc là do xung quanh quá ồn ào.

Hai nhân viên y tế chạy đến phía họ, giơ tay định đón lấy anh và em gái.

Nhưng cánh tay của họ đều hụt vì người kia đã buông tay trước khiến anh ngã mạnh xuống đất.

Ngay sau đó người ấy quay đầu chạy thẳng về phía biển lửa.

Hóa ra anh ta nghe thấy rồi. Khi đó Tưởng Đề Bạch đã nghĩ như vậy.

Sáng ngày hôm sau vụ hỏa hoạn, Tưởng Đề Bạch gặp lại người đã cứu mình ra khỏi đám cháy nhưng đối phương không hề hay biết.

Lúc đó anh đang đứng bên ngoài đồn cảnh sát thì nhìn thấy người ấy từ phía xa.

Giữa tiết trời cuối thu, buổi sáng đã lạnh buốt như mùa đông.

Tưởng Đề Bạch đứng xa xa nhìn về phía đồn cảnh sát. Đột nhiên người đó xuất hiện trong tầm mắt của anh. Người đó chỉ mặc một chiếc áo thun ngắn tay. Người này không cao lớn như anh tưởng tượng nhưng vẫn cao hơn nhiều so với cô hàng xóm, dáng người trẻ trung mảnh khảnh. Hai cánh tay gầy gò nhưng lại mạnh mẽ đến mức như ra từng cú đấm đều có thể đoạt mạng. Vừa rồi anh ta đã đấm cha của anh một trận thừa sống thiếu chết sau khi ông ta được thả ra khỏi đồn cảnh sát.

Đáng đời ông ta. Cho dù có bị đánh chết thật, Tưởng Đề Bạch thề sống thề chết, đời này kiếp này anh cũng sẽ không nói bất cứ lời không hay nào về hung thủ cả.

Nhưng người đó lại không phải là kẻ gϊếŧ người. Anh ta chính là em trai ruột của chị Hà - người mà chị hàng xóm luôn miệng ca ngợi là người tốt nhất trên đời.

Cha của Tưởng Đề Bạch quả nhiên lại chạy trốn, dùng hết sức tàn để quay về đồn cảnh sát vừa chạy vừa la hét cầu cứu.

Người mặc áo thun kia dường như hối hận vì đã thả ông ta đi, đuổi theo vài bước rồi bất chợt khuỵu gối xuống.

Anh ta bật khóc nức nở.

Tưởng Đề Bạch đứng bên kia đường lặng lẽ nhìn tất cả mọi thứ.

Anh nhìn mãi, nhìn mãi cho đến khi người đã cứu mạng mình ngày hôm qua ôm lấy mặt đất. Dáng vẻ như thể đau đớn đến tận xương tủy.

Nỗi đau có thể gϊếŧ chết một người không? Chị gái tốt nhất của anh ta, người thân duy nhất của anh ta đã chết trong trận hỏa hoạn hôm qua rồi.

Tưởng Đông không gϊếŧ người, Tưởng Đề Bạch cũng không gϊếŧ người nhưng cả gia đình họ không ai là vô tội cả.

Sau đó vài người cảnh sát khác bước ra từ đồn, dìu người kia đứng dậy và đưa đi.

Tưởng Đề Bạch đứng bên kia đường lúc này mới bước tới bên cạnh thùng rác, lấy con dao bếp giắt sau lưng ra ném vào trong.

Con dao này vốn là chuẩn bị cho cha anh nhưng không ngờ em trai của chị Hà lại xuất hiện.

Khi tiếng "cạch" nặng nề vang lên từ thùng rác, Tưởng Đề Bạch buông bỏ tất cả quay đầu bỏ chạy.

Nói thế nào nhỉ, anh vẫn là một kẻ hèn nhát đúng không?