Cô gái nhẹ nhàng mở túi nhựa ra, cố gắng không phát ra tiếng động. Người phụ nữ tóc xoăn có vẻ hứng thú, lại bật bật lửa lên để soi sáng. Ánh lửa khiến cô gái run rẩy căng thẳng thêm.
"Thôi, đừng khóc nữa. Lau sạch nước mắt nước mũi đi." Người phụ nữ cau mày khó chịu. "Cô không thấy mình khóc nghe buồn cười sao?"
"Em xin lỗi."
Người phụ nữ tóc xoăn cầm lấy mấy tấm thẻ nhỏ có hình thù kỳ lạ lật qua lật lại quan sát, hơi khó hiểu nói: "Ghép hình à?"
Cô gái gật đầu lia lịa.
"Chỉ có ghép hình thôi à?"
Lại một cái gật mạnh.
Người phụ nữ tiếp tục nghiên cứu: "Không đúng. Lúc Tưởng Đề Bạch đưa cho cô, anh ta nói gì?"
"Anh ấy bảo là muốn giúp em."
"Giúp cô? Tại sao? Anh ta thích cô à?"
Nghe câu đó, cô gái lập tức muốn phủ nhận nhưng người phụ nữ đã chặn lời: "Không thể nào. Cô không xứng."
"..."
"Vì nhìn cô khóc buồn cười thật mà."
"..."
Ghép hình thì phải ghép thôi.
Nghĩ đến hình ảnh trên các mảnh ghép cô gái hơi lúng túng nhưng vẫn cúi đầu ghép chung với người phụ nữ. Hai cái đầu chụm lạ chăm chú ghép từng mảnh.
Không ngờ đến lúc sinh tử cô lại đi ghép hình. Nước mắt lặng lẽ rơi xuống tay cô.
"Ôi trời, đừng thế. Cô còn khóc thì ra ngoài đi." Người phụ nữ đẩy đầu cô gái ra xa để không làm ướt mấy mảnh ghép.
Dưới ánh mắt khẩn cầu của cô gái, người phụ nữ nhanh chóng lắp ráp các mảnh ghép vào nhau. Còn cô gái chỉ biết đứng nhìn ngại không dám tham gia.
Thì ra trước đó mình chỉ làm vướng chân người ta.
Chẳng mấy chốc, bức tranh đã hoàn thành.
Người phụ nữ tóc xoăn nhìn chăm chăm vào hình ghép, lát sau mới lên tiếng: "Không ngờ đấy. Trong phó bản này còn có loại đồ như thế."
"Chị Trần, chị đừng đùa nữa mà!" Cô gái hoảng sợ, nước mắt rưng rưng.
Hình ảnh hiện rõ dưới ánh lửa là hai bóng người trần trụi đang quấn lấy nhau trong tư thế khó coi.
Các chi tiết bẩn thỉu đều được khắc họa rõ nét, không bỏ sót gì.
"Tranh ghép 18+ à?" Người phụ nữ vẫn chưa hiểu hết. Nhưng nghĩ đến người tặng món đồ này, cô ta bật cười lớn: "Tưởng Đề Bạch đúng là cao thủ. Vào phó bản mà tâm trạng của anh ta tốt ghê nhỉ. Người bình thường chẳng bao giờ nghĩ ra nổi cái trò này?"
Người phụ nữ cười thích thú còn sắc mặt cô gái ngày càng trở nên tuyệt vọng.
"Em thật sự không hiểu. Cái này có tác dụng gì chứ?" Nước mắt cô lại trào ra. "Anh Tưởng đã dùng Giấy Thông Quan qua cửa rồi. Trước đó em hỏi anh ấy cũng không giải thích. Giờ chỉ còn toàn những người chơi thích gϊếŧ người trong phó bản. Em sắp chết rồi."
Người phụ nữ vẫn ngắm nghía bức tranh, miệng lầm bầm: "Anh ta đi càng tốt, tôi chỉ mong anh ta đừng có xuất hiện. Ở đây mấy ngày, đầu óc tôi đã bị anh ta làm cho rối tung cả lên rồi!"
"..."