Để Không Thành Boss Sau Khi Chết, Tôi Đã Cố Gắng Hết Sức [Vô Hạn]

Chương 1

Dưới ánh trăng sáng của đêm hè oi ả, ve sầu và côn trùng đều im lặng như tờ.

Cây cổ thụ trăm năm tuổi với tán lá xum xuê vươn những cành khô, uốn lượn trong không trung như những móng vuốt quái dị.

Những cành cây dữ tợn vươn về phía trăng tròn, về phía ao khô cạn và bức tường gạch xi măng nghiêng ngả. Thân cây già cỗi, áp lực nặng nề đè lên bức tường khiến vết nứt lan ra như thể chứa đựng nỗi oán hận không thể nào nguôi. Nhưng mặc cho bao cố gắng, nó vẫn không nhận được một giọt nước nào.

Gió dường như đã ngừng thổi từ lâu. Cây đứng đó bất động chăm chăm nhìn vào tòa nhà bị con người bỏ hoang trước mặt. Nơi đó như có thứ gì ẩm ướt, đầy máu thịt đang ẩn nấp.

Tòa ký túc xá bỏ hoang hình chữ U đứng trơ trọi dưới ánh trăng. Lớp sơn tường vàng úa, bong tróc khiến cả tòa nhà trông như bức ảnh cũ kỹ dưới luồng sáng lạnh lẽo.

Trên tầng ba, vài tấm cửa sổ bằng kính màu xanh đậm bị hỏng đang mở toang hoác. Khung cửa bằng sắt đã rỉ sét không thể nào đóng lại được. Ánh trăng len qua khe cửa rọi thẳng vào cuối hành lang chiếu đến căn phòng số 302 – phòng áp chót của dãy hành lang ấy.

“Chị Trần.” Cô gái hoàn toàn bị nỗi sợ nuốt chửng, run rẩy cầu xin trong bóng tối. Giọng cô nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. Tấm cửa sổ đã được dán kín bằng giấy báo. “Họ sẽ tìm tới đây. Họ sẽ tới đây thật đấy. Chị ơi, cứu em với. Điểm sinh tồn của em không đủ. Em sợ lắm. Em thật sự sẽ chết mất.”

Cô gái đứng ngồi không yên, luống cuống bò trên nền nhà bẩn thỉu ôm lấy người phụ nữ tóc xoăn đang ngồi cách đó không xa khóc lóc thảm thiết.

Dù cô sợ đến nghẹn ngào nhưng vẫn cố không để phát ra tiếng động quá lớn. Vừa cầu xin, cô vừa vội buông người kia ra, hai tay gầy guộc chắp lại. “Chị ơi, em xin chị. Nói cho em biết em phải làm gì đi. Em thật sự không muốn chết!”

“Chị Trần. Em biết chị là người tốt. Làm ơn nói cho em biết. Em phải làm sao để sống sót đây.” Giọng cô lại nghẹn đi, tiếng nức nở xen lẫn tiếng nài nỉ khiến người nghe cảm thấy tê tái.

Người phụ nữ tóc xoăn bất ngờ bật cười thành tiếng: “Phì!”

Cô gái ngẩng đầu lên: “?”

Đột nhiên, một tiếng “soạt” vang lên.

Trong bóng tối, một tia lửa nhỏ lóe sáng. Đôi mắt cô gái bị ánh sáng làm cho chói lòa.

Nhưng thay vì cảm thấy an tâm vì có chút ánh sáng, cô lại hoảng hốt hơn như thể sợ rằng ánh sáng sẽ thu hút thứ gì đó đáng sợ đến. Suýt nữa cô đã thổi tắt tia lửa ấy nhưng sự sợ hãi xen lẫn tôn kính đối với người phụ nữ tóc xoăn khiến cô kìm lại.

Người phụ nữ tóc xoăn cầm một chiếc bật lửa bằng tay trái còn tay phải đang kẹp một điếu thuốc lá cũ kỹ và bẩn thỉu.

Cô ta châm thuốc một cách tỉ mỉ, giống như đang thắp một ngọn nến sinh nhật. Sau khi điếu thuốc cháy đỏ, cô mới cẩn thận tắt bật lửa rồi kẹp điếu thuốc vào miệng một cách nghiêm túc.

“Cái đó.”

Giọng nói của người phụ nữ tóc xoăn nghe mơ hồ nhưng trong đó ẩn chứa sự tò mò. “Tôi đang nghĩ một chuyện. Hôm kia lúc ăn trưa, tôi thấy Tưởng Đề Bạch đưa cho cô một cái hộp giấy. Trong đó là gì thế?”

Cô gái ngập ngừng, bối rối nói: “Không có gì đâu. Chỉ là một trò đùa của anh Tưởng thôi.”

Người phụ nữ tóc xoăn tặc lưỡi, giọng đầy vẻ khinh thường: “Anh ta kiểu người đó. Sao lại không đùa với tôi chứ. Thế còn cái hộp cô vứt rồi à?”

“Không, không! Em không vứt đâu, ở đây này.” Cô gái vội vàng lục lọi trong túi xách nhỏ của mình rồi lôi ra một cái túi nhựa. Bên trong đựng vài món đồ nhỏ trông như thẻ bài.