Biết rõ là Phong Trì không thể nghe thấy mình, Kỷ Hoan lẩm bẩm xong liền cố gắng điều chỉnh tư thế để tránh bị… say xe—à không, say người.
Nhưng điều làm cậu không ngờ nhất là… không còn lắc nữa!
Thế nhưng, chỉ vài giây sau, cảm giác chòng chành lại quay trở lại.
Khoảng một phút sau, Kỷ Hoan bỗng thấy quần áo mình bị kéo lên lần nữa, cơ thể cậu nghiêng đi theo một tư thế kỳ lạ, lơ lửng giữa không trung.
Ngay sau đó—
Bộp!
Cậu bị ném thẳng xuống ghế phụ lái.
Kỷ Hoan nằm ngửa trên ghế, góc áo ngủ màu đen bị kéo lên một chút, để lộ nửa vòng eo trắng nõn như sữa.
Cậu trợn mắt nhìn lên trần xe.
Phong Trì đúng là chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc nào cả!
Kỷ Hoan lại thở dài một tiếng.
Vừa đặt tay lên vô-lăng, Phong Trì còn chưa kịp khởi động chiếc Maybach đen thì một tiếng thở dài chói tai đã vang lên bên tai.
Anh im lặng nhìn về phía trước, thậm chí không nhớ nổi từ hôm qua đến giờ mình đã nghe bao nhiêu tiếng thở dài tương tự.
Thính giác của anh cực kỳ nhạy bén, ngay cả khi ngủ say vào nửa đêm, anh vẫn có thể nghe thấy những tiếng lẩm bẩm và thở dài vọng ra từ phòng tắm.
Phong Trì đã nhịn cả một đêm, luôn cảm thấy lý trí của mình sẽ sụp đổ vào một khoảnh khắc nào đó.
Nhưng mà… chiếc gương này rốt cuộc là thứ gì, vẫn chưa làm rõ được.
Thế nên, anh phải tiếp tục nhịn.
Chiếc Maybach lướt qua những con phố đang dần nhộn nhịp vào buổi sáng, rồi len lỏi qua những con hẻm quanh co, cuối cùng dừng lại ở cuối một khu phố nhỏ.
Vừa bước một chân xuống xe, anh lại nghe thấy tiếng lầm bầm vang lên từ trong xe: "Đừng có quên tôi đấy! Mau mang tôi theo!"
Phong Trì: "…"
Mặt không cảm xúc, anh đóng cửa xe, sau đó vòng qua bên ghế phụ, mở cửa, cúi người nhét chiếc gương vào túi áo vest.
Kỷ Hoan cuối cùng cũng hài lòng rồi.
Mặc dù Phong Trì không nghe thấy cậu nói chuyện, nhưng ít nhất vẫn còn nhớ trong xe có một tấm gương nhỏ đáng thương cần mang theo.
Kỷ Hoan điều chỉnh lại tư thế, để cơ thể hòa theo nhịp rung lắc chầm chậm của chiếc gương.
Không biết là do cậu đã quen với mức độ rung lắc này hay do Phong Trì cố tình điều chỉnh bước đi, nhưng lần này cậu không còn thấy khó chịu nữa, trái lại còn cảm thấy rất thư giãn.
Vừa lắc lư theo nhịp, cậu vừa khe khẽ ngân nga một giai điệu vu vơ. Trong đầu, Kỷ Hoan đoán chắc Phong Trì đang đi làm.
Dù không thấy được khung cảnh xung quanh, nhưng cậu vẫn nhớ rõ đoạn miêu tả trong tiểu thuyết về Cục Quản Lý Yêu Quái.