Xuyên Thành Kính Chiếu Yêu Của Đại Lão

Chương 9

Nơi này chỉ chuyên xử lý các vụ việc liên quan đến yêu giới, có phần giống với sở cảnh sát của con người, nhưng cũng đặc biệt hơn nhiều.

Toàn bộ yêu giới chỉ có duy nhất một Cục Quản Lý Yêu Quái, dù có các chi nhánh nhỏ, nhưng chẳng nơi nào đủ tư cách để mang cái tên này.

Vì vậy, với tư cách là người đứng đầu cục, Phong Trì có địa vị vô cùng đặc biệt trong yêu giới.

Nói đến đây…

Kỷ Hoan gãi cằm, nghĩ mãi mà vẫn không nhớ nổi rốt cuộc Phong Trì là yêu quái gì.

Khi cánh cửa bị đẩy ra, Phong Trì đã bước vào bên trong Cục Quản Lý Yêu Quái.

Cục tọa lạc ở cuối phố Hòa Bắc, nơi này không phải khu vực sầm uất của trung tâm thành phố nhưng cũng khá nhộn nhịp. Xung quanh toàn là những cửa hàng nhỏ san sát nhau, tràn đầy hơi thở của cuộc sống thường ngày.

Thật ra, trụ sở của Cục cũng chỉ là một sân nhỏ với hai căn nhà đơn giản.

Vừa vào văn phòng, ang liền được đón chào bằng mấy tiếng ồn ào quen thuộc.

"Sếp, chào buổi sáng! Anh ăn quẩy không? Ông cụ nhà bên gửi tặng đấy, để cảm ơn chúng ta đã giúp tìm lại con chó của ổng."

"A a a, bên này còn có trà sữa nữa này! Tiệm thứ hai tính từ bên trái tặng đó. He he, cô bé nhân viên ở đấy hình như đang theo đuổi em đấy!"

"Sếp, trên bàn anh còn có tài liệu từ thành phố bên gửi đến tối qua."

Phong Trì liếc nhìn văn phòng nhộn nhịp nhưng không hề thấy phiền, chỉ thờ ơ ừ một tiếng, sau đó ngồi xuống bàn làm việc, mở tập tài liệu ra xem.

Kỷ Hoan nhận ra Phong Trì đã ngồi xuống, áo khoác đen tùy tiện vắt trên lưng ghế. Nhưng mà… anh hình như không có ý định lấy cái gương ra.

Cằm chống lên tay, Kỷ Hoan chán đến mức chỉ biết trợn mắt nhìn trần nhà, chán quá lại bắt đầu ngân nga một cách vô thức.

"Muốn ra ngoài quá đi~~"

"Biết là sáng sớm uống trà sữa không tốt, nhưng mà thèm quá à. Trà sữa trân châu đường đen, ba phần đường, thêm một phần trân châu nữa nhé!"

Tay cầm bút máy của Phong Trì hơi khựng lại, một vệt mực đen loang ra trên trang giấy, trông vô cùng chướng mắt.

Mặt không cảm xúc, anh đóng bút lại, kiên nhẫn chờ khoảng năm phút, sau đó mới như đột nhiên nhớ ra sự tồn tại của cái gương, liền lấy từ túi áo ra, tiện tay quăng lên bàn.

Kỷ Hoan cảm nhận được một bàn tay vừa siết nhẹ vào vòng eo nhỏ của mình, ngay sau đó—

RẦM!

Cậu bị vứt xuống bàn một cách không thương tiếc.

Mông chạm đất, cậu đau đến mức kêu lên một tiếng "Oái!"

Phong Trì đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!

Phong Trì: "…"