Xuyên Thành Kính Chiếu Yêu Của Đại Lão

Chương 7

Anh chợt nhớ đến tiếng thở dài mà mình nghe được lúc mới bước vào phòng tắm. Cảm giác lúc này trở nên có chút kỳ lạ.

Không buồn để ý đến tiếng nói nhốn nháo trong điện thoại, Phong Trì thẳng tay ngắt cuộc gọi. Sau đó, hắn giơ tay cầm lấy kính chiếu yêu đơn giản nhưng bí ẩn.

Ngay khi ngón tay vừa chạm vào gương, một tiếng kêu thất thanh bỗng vang lên bên tai hắn.

Liền sau đó là một câu lầm bầm nhỏ đến mức gần như không nghe rõ:

"Sao hắn cứ thích chạm eo mình vậy chứ?"

Phong Trì: "…?"

Chấm đen trên gương lúc to lúc nhỏ. Nhờ vào đôi mắt tinh tường, cuối cùng Phong Trì cũng nhìn rõ nó là gì—

Là một người.

Một cậu trai nhỏ xíu, thậm chí còn chưa bằng móng tay anh.

Lúc này, cậu đang vươn cổ ra ngoài, đôi mắt tràn đầy tò mò. Vì hiệu ứng phóng to của gương, từng đường nét trên gương mặt nhỏ kia trở nên rõ ràng hơn.

Lúc nãy, khi anh cầm gương lên, có vẻ cậu đã giật mình nên vội rụt người lại, chấm đen cũng vì thế mà thu nhỏ đi.

Chỉ là…

Mình vừa… bóp eo cái chấm đen này sao?

Phong Trì mặt không đổi sắc quét mắt nhìn kính chiếu yêu tròn vo trong tay, thật sự không hiểu nổi cái gọi là "eo" nằm ở chỗ nào.

Thế nhưng, động tác tiếp theo của anh lại trở nên cẩn thận hơn nhiều.

Anh đưa mắt tìm quanh bồn rửa tay, nhưng không thấy sợi dây nào có thể treo gương lên, đành phải dùng hai ngón tay kẹp nhẹ mép gương.

Bất ngờ, anh thấy chấm đen nhỏ trên mặt gương như bị ai đó nắm lấy cổ áo, bị nhấc bổng lên giữa không trung.

Một tiếng phàn nàn lập tức vang lên: "Chuyện gì đây? Đã đành là anh đẹp trai thì có quyền chạm tôi, nhưng sao còn kéo áo tôi nữa?!"

Phong Trì: "…"

Phiền chết đi được.

Anh dứt khoát nhét thẳng chiếc gương vào túi áo vest, rồi quay người bước ra khỏi phòng tắm.

Kỷ Hoan đột nhiên bị bóng tối bao phủ, nhưng cậu cũng không quá hoảng hốt. Khi đèn trong phòng tắm tắt, cậu đã quen với thế giới đen kịt hoàn toàn này. Giờ thì sau khi biết được tình trạng của bản thân, Kỷ Hoan chẳng còn sợ gì nữa.

Dù Phong Trì đi rất vững vàng, nhưng mỗi khi tay anh chạm vào vạt áo hoặc chân bước xuống trước, chiếc gương trong túi lại bị quán tính làm rung lắc nhẹ.

Kỷ Hoan bị lắc đến choáng váng, muốn vươn tay túm lấy thứ gì đó để giữ thăng bằng, nhưng xung quanh toàn là không khí.

Chưa đi được hai phút, Kỷ Hoan đã chóng mặt đến mức muốn nôn.

Cậu uể oải giơ tay ôm cổ họng, lầm bầm yếu ớt: "Ba ơi, chăm sóc cái gương trong túi ba một chút được không? Nó sắp vỡ rồi đấy!"