Xuyên Thành Kính Chiếu Yêu Của Đại Lão

Chương 6

Nhưng ai mà ngờ được, kết cục của Phong Trì lại lãng xẹt như vậy chứ?

Kỷ Hoan bĩu môi, nghĩ bụng nếu có thể, cậu thật sự muốn túm tác giả của Yêu vật tung hoành đến đối mặt với Phong Trì rồi hỏi: Nhìn gương mặt hoàn hảo không tì vết này, anh thật sự nỡ xuống tay sao?!

Tác giả có nỡ xuống tay hay không, Kỷ Hoan không biết. Nhưng nếu đổi lại là cậu, chắc chắn là không.

Ngoại hình của Phong Trì, từng đường nét đều chạm sát tiêu chuẩn bạn trai lý tưởng của cậu.

Phải trơ mắt nhìn anh vì một lý do vớ vẩn nào đó mà hắc hóa, rồi cuối cùng bị cặp chính hợp sức tiêu diệt, thật sự khó mà chấp nhận nổi.

Nhưng mà… nhìn lại bản thân lúc này, Kỷ Hoan chỉ biết cười bất lực.

Giờ cậu chỉ là một cái gương, thì có thể làm gì đây?

Để Phong Trì ngắm nhan sắc của mình chắc?

Sáng hôm sau.

Kỷ Hoan ngồi suy nghĩ xem làm cách nào để rời khỏi nơi kỳ lạ này, làm sao để biến trở lại thành người. Nhưng dù cố lục lọi toàn bộ nội dung của Yêu vật tung hoành, cậu vẫn chẳng tìm ra chút manh mối nào.

Cái tên Yêu vật tung hoành nghe thì có vẻ hấp dẫn, cứ tưởng đây là một bộ truyện cốt truyện lôi cuốn, ai ngờ tác giả lại viết bối cảnh và diễn biến cực kỳ mơ hồ, phần lớn tập trung vào chuyện tình cảm của cặp đôi chính. Quan trọng nhất là—nếu trí nhớ của Kỷ Hoan không có vấn đề—thì trong suốt cả cuốn truyện, cậu chưa từng thấy có đoạn nào mô tả chi tiết về kính chiếu yêu.

Bởi vì… ngay cả đến kết truyện, cặp đôi chính vẫn chưa từng tìm thấy món đồ này.

Thế nên bây giờ, Kỷ Hoan chỉ có thể tự thân vận động.

Cậu chống cằm thở dài nặng nề. Khi ngước mắt nhìn vô định về phía trước, tầm nhìn đột nhiên xuất hiện thêm một bóng người—Phong Trì. Không hiểu sao anh lại quay trở lại phòng tắm. Đôi tay thon dài cầm hờ chiếc điện thoại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vào gương, giọng điệu thản nhiên trò chuyện với người ở đầu dây bên kia.

"Không cần. Tôi không cần thêm người."

"Anh muốn nâng đỡ người ta thì cứ tự mà làm. Đừng có lôi tôi vào. Vậy nhé."

Mỗi câu nói đều lạnh lùng, dứt khoát, không để ai có cơ hội phản bác.

"Tôi không quan tâm cậu ta là ai. Anh muốn dẫn thì tự dẫn."

Vừa nói, ánh mắt Phong Trì vừa vô tình lướt qua chiếc gương nhỏ bên cạnh gương lớn. Anh nhanh chóng nhận ra trên mặt gương xuất hiện một chấm đen nhỏ đang động đậy. Và lạ lùng hơn là… nó dường như đang to lên.

Ngón tay Phong Trì khẽ miết dọc thân điện thoại, đôi mắt hơi nheo lại.