Nhưng điều kỳ lạ là, suốt khoảng thời gian dài như vậy, cậu lại không hề cảm thấy đói.
Và quan trọng hơn cả, cậu không thể ra ngoài.
Kỷ Hoan mở to mắt, thở dài một hơi, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Nhưng đúng lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên bên tai cậu.
[Tít tít tít…]
[Tít tít tít…]
[Hệ thống khởi động lại, chuẩn bị kích hoạt thông báo.]
[Xin chào Kỷ Hoan, chào mừng bạn đến với thế giới của "Yêu vật tung hoành".]
Giọng nói máy móc vang lên như phát ra từ một cỗ máy cũ kỹ, mỗi chữ đều đứt quãng, gượng gạo, nghe như thể mất cả thiên thu mới có thể nói xong một câu hoàn chỉnh.
Nhưng Kỷ Hoan chẳng còn tâm trí mà bận tâm đến giọng nói kỳ lạ này. Điều khiến cậu chú ý hơn cả… Chính là bốn chữ “Yêu vật tung hoành” kia!
Yêu vật tung hoành.
Đây chẳng phải là cuốn tiểu thuyết cậu đã đọc tối qua sao?!
Mắt Kỷ Hoan lập tức trợn tròn, đôi mắt đào hoa của cậu vốn đã có một độ cong đẹp, giờ vì kinh ngạc mà trông càng tròn xoe như hai viên ngọc sáng.
Cái quái gì đang diễn ra thế này?!
Chẳng lẽ vì tối qua cậu chê bai cuốn tiểu thuyết này quá dữ, nên bây giờ bị quả báo rồi?!
Không... Không đến mức đó chứ?!
Trong lòng Kỷ Hoan hơi hoảng hốt, đúng lúc này, giọng nói máy móc kia lại vang lên lần nữa.
[Thân phận của Kỷ Hoan: Kính Chiếu Yêu.]
Kỷ Hoan: “???”
[Xin hãy cố gắng sinh tồn trong thế giới này. Nếu thất bại, bạn sẽ không có cơ hội thứ hai. Chúc bạn may mắn.]
Sau khi giọng nói kết thúc, một tiếng [Cạch!] vang lên, kéo theo đó là sự im lặng tuyệt đối.
Không còn bất kỳ âm thanh nào vang lên nữa.
Chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng của chính cậu.
Kỷ Hoan ngẩn ra, cẩn thận hồi tưởng lại những gì vừa nghe được.
Thân phận của cậu là… Kính Chiếu Yêu?!
Trong "Yêu vật tung hoành" quả thật có nhắc đến Kính Chiếu Yêu, đó là một món bảo vật từ thời thượng cổ để lại. Đây cũng là thứ mà hai nhân vật chính tìm kiếm suốt cả bộ truyện nhưng không thể có được.
Kỷ Hoan nhớ rất rõ, món đồ này đang được đại phản diện Phong Trì cất giữ trong nhà.
Nghĩ đến đây, cậu sững người.
Khoan đã…
Vậy người đàn ông vừa xuất hiện chính là Phong Trì?!
Trong tiểu thuyết có đề cập đến ngoại hình của Phong Trì…
Anh có đôi mắt phượng sắc bén, đôi môi mỏng nhếch lên vẻ hờ hững, cả người mang theo một sự lạnh lẽo bẩm sinh. Anh thường mặc sơ mi trắng và quần tây đen, đây gần như trở thành hình ảnh đặc trưng của anh trong truyện.
Mặc dù Phong Trì là phản diện, nhưng có rất nhiều độc giả thích anh.