Xuyên Thành Kính Chiếu Yêu Của Đại Lão

Chương 4

Anh theo bản năng vươn tay cầm lên, ngón tay vừa chạm vào liền cảm nhận được hơi ẩm.

Không chỉ có vậy…

Chiếc gương này… lại còn hơi nóng.

Chẳng lẽ… nó bị ma ám rồi?

Phong Trì mím môi. Dù bình thường anh coi thứ này như đồ bỏ đi, nhưng dù sao nó cũng mang danh Kính Chiếu Yêu. Nghĩ vậy, anh khẽ dùng ngón tay cái lau đi lớp hơi nước trên gương, sau đó lấy giấy lau sạch, khiến mặt gương trở lại trạng thái sáng bóng như ban đầu.

Nhưng ngay lúc đó, anh nhận ra…

Nhiệt độ của chiếc gương càng lúc càng cao.

Phong Trì nhíu mày, xoay chiếc gương qua lại quan sát. Cuối cùng, anh cũng phát hiện ra một đốm đen ở một góc gương.

Anh đưa tay khẩy nhẹ lên đó—

Một tiếng “A!” khe khẽ vang lên.

Phong Trì: “?”

Ảo giác à?!

Sắc mặt không đổi, anh bình tĩnh liếc nhìn chiếc gương thêm một lần nữa, sau đó lặng lẽ đặt nó về chỗ cũ. Ánh mắt đảo qua phòng tắm một lượt rồi dứt khoát quay người rời đi.

Trong gương, một người nào đó đang che mặt, suýt nữa thì kêu gào.

Tên đàn ông này không chỉ lau nước miếng của mình mà còn sờ vào chỗ đó của cậu nữa?!!

Lúc bị nhốt trong không gian kỳ lạ này, Kỷ Hoan trở nên cực kỳ nhạy cảm với xúc giác.

Khi thấy bàn tay to lớn kia vươn tới, cậu theo phản xạ muốn tránh né. Nhưng tất nhiên, cậu né không thoát. Ngay khi Kỷ Hoan tưởng mình sẽ bị bàn tay ấy giữ chặt, người đàn ông lại như thể nhấc bổng một thứ gì đó lên không trung.

Đây là một cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Cậu có cảm giác như mình đang trốn bên trong một vật thể, và giờ vật thể ấy bị người khác cầm trên tay. Rõ ràng là làn da mát lạnh kia không hề chạm vào cậu, nhưng cậu lại cảm nhận được sự mềm mại nơi đầu ngón tay và hơi ấm từ lòng bàn tay người đàn ông.

Kỷ Hoan cúi xuống nhìn eo mình.

Cảm giác ấm áp ấy như đang dán chặt lên da thịt cậu, khiến khuôn mặt cậu không tự chủ mà đỏ bừng.

Mặc dù không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra, cũng không biết vì sao người đàn ông đó chỉ cầm một món đồ mà lại khiến cậu có cảm giác như bị ôm chặt lấy eo, nhưng…

Ngại chết mất!

Cậu lúng túng giơ tay lên, cọ nhẹ vào eo mình.

Kỷ Hoan đã ở nơi kỳ quái này rất lâu, lâu đến mức cái không gian cuối cùng cũng sáng lên một chút, rồi lại chìm vào bóng tối.

Trong khoảng thời gian này, cậu đã đếm được đến bốn mươi ngàn.

Không đến mười hai tiếng đồng hồ.

Dựa vào con số này, Kỷ Hoan lờ mờ đoán ra điều gì đó.

Có lẽ… ban nãy là ban ngày, và bây giờ, đêm đã đến.