Ôn Dung mở mắt. Đôi mắt vốn trong veo giờ phủ một lớp sương mờ, ngơ ngác nhìn về phía cửa. Khi thấy bóng dáng cao lớn của Lệ Chính Đình, cô chớp mắt mấy lần, dần dần hoàn hồn.
Sự hoang mang trên gương mặt nhanh chóng biến mất, ánh mắt cô chợt lạnh đi mấy phần.
Đây là lần đầu tiên Ôn Dung đối mặt với anh sau khi sống lại.
Cô siết chặt bàn tay giấu dưới chăn, cúi đầu che giấu cơn giận đang cuộn trào trong đáy mắt.
Ôn Dung vẫn không thể quên đêm hôm đó, cái cách anh lạnh lùng nhìn cô rơi xuống, rồi sau đó tàn nhẫn đuổi cô ra khỏi nhà.
Cô tự nhủ phải nhẫn nhịn!
Hít sâu một hơi, khi ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt cô đã hoàn toàn bình thản.
“Sau này về trễ thì báo trước một tiếng nhé. Tôi ngủ rất nông, dễ bị làm phiền lắm.”
Lệ Chính Đình nhìn người đang nằm trên giường chỉ thờ ơ liếc anh một cái, rồi trở mình quay lưng lại, trong lòng lập tức bùng lên một cơn bực bội khó tả.
Anh giật mạnh cà vạt, sải bước đến cạnh giường, đưa tay bóp lấy cằm Ôn Dung, giọng điệu vừa ngả ngớn vừa cay nghiệt: “Nghe nói em bị tôi hành đến mức phải nhập viện? Hửm?”
Không biết vừa từ cái chốn trăng hoa nào về, người anh phả ra mùi rượu nồng nặc, lẫn với mùi nước hoa quyến rũ, xộc vào mũi khiến cô buồn nôn.
Cô muốn tránh đi, nhưng bàn tay đang kiềm chặt cằm cô lại như gọng kìm, không thể nào thoát ra.
Ôn Dung không muốn đôi co với một kẻ say, cô đẩy anh ra, giữ khoảng cách an toàn.
“Anh uống nhiều quá rồi. Tôi qua phòng bên ngủ.”
Cơn buồn ngủ ít ỏi còn sót lại cũng bị quét sạch. Cô ôm gối, cầm điện thoại, chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng trong mắt Lệ Chính Đình, hành động này chẳng khác gì kɧıêυ ҡɧí©ɧ quyền uy của anh.
Khoảnh khắc lướt qua nhau, một lực mạnh bất ngờ kéo giật cô lại, trong chớp mắt đã ngã xuống chiếc giường mềm mại.
Thân hình cao lớn của Lệ Chính Đình lập tức áp xuống, anh cười nhạt, giọng điệu mỉa mai: “Ồ, đổi chiêu mới à? Tiếc là chiêu này tầm thường quá. Đám phụ nữ ở hội quán còn chẳng thèm dùng mánh ‘lạt mềm buộc chặt’ này nữa.”
Ôn Dung ngước mắt nhìn anh, lúc này cô mới phát hiện— ánh mắt anh hoàn toàn tỉnh táo!
Anh chậc lưỡi, giọng trầm thấp mà trêu chọc: “Nhưng em lâu lâu bày trò một lần cũng hay đấy. Ít ra còn mới mẻ hơn mấy ả phấn son ngoài kia.”
Trái tim Ôn Dung nhói lên.
Thì ra trong mắt Lệ Chính Đình, cô chẳng khác gì đám phụ nữ ở những chốn ăn chơi trác táng.
Chỉ cần nghĩ đến việc có thể anh vừa rời khỏi giường người phụ nữ khác mà giờ lại động vào mình, cô liền cảm thấy ghê tởm vô cùng!
Cô vùng vẫy dữ dội, dốc hết sức cũng không lay chuyển nổi anh chút nào.
“Thả tôi ra! Muốn chơi thì tìm mấy cô nhân tình của anh ấy! Tôi, Ôn Dung, không rảnh tiếp anh đâu!”
Đến cuối câu, giọng cô đã khàn đặc, còn mang theo nỗi tủi thân mà Lệ Chính Đình chắc chắn không hiểu được.
Không khí xung quanh chợt đông cứng lại.
Bàn tay siết chặt của anh đột nhiên siết chặt hơn nữa, đau đến mức mắt cô đỏ hoe.
Anh híp mắt, ánh nhìn sắc lạnh quét qua gương mặt cô, nhưng rồi tất cả căng thẳng bỗng tan biến trong một câu chế nhạo đầy khinh miệt:
“Không cần? Vờ vịt vừa thôi! Lúc trước là ai mặt dày trèo lên giường tôi?”
Lời vừa dứt, Ôn Dung như bị sét đánh giữa trời quang, sắc mặt tái nhợt.
Nhưng Lệ Chính Đình chưa định tha cho cô, tiếp tục giáng thêm một đòn chí mạng:
“Là ai bám lấy tôi bao năm trời, dai như đỉa mà đuổi cũng không đi?”
Ngón tay thô ráp của anh siết chặt cổ tay cô, sắc bén đến mức như muốn bóc trần cả linh hồn cô, nghiền nát lòng tự tôn của cô thành tro bụi.
Ôn Dung cười khổ, giọng nhẹ bẫng như gió thoảng:
“Anh nói đúng. Nếu không phải tôi mặt dày chiếm đoạt, thì vị trí bà Lệ từ lâu đã là của người khác rồi. Có thể là Vân Sanh, hoặc có thể là…”
Nhưng cô không ngờ, chỉ một cái tên chưa kịp thốt ra đã khiến Lệ Chính Đình dao động.
Cưới anh bao năm qua, điều duy nhất cô cảm nhận được chỉ là sự lạnh lùng và khinh thường. Cô cứ nghĩ rằng cả đời này, anh sẽ không bao giờ dành cho cô bất kỳ cảm xúc nào khác. Không ngờ, anh vẫn có thể giận dữ đến thế này.
Bị những lời cay nghiệt của anh đâm vào tim, nỗi đau bị kìm nén bấy lâu trong cô chợt bùng nổ.
Lệ Chính Đình nhìn xuống cô, giọng điệu trịch thượng:
“Biết vậy thì tốt.”
Dứt lời, anh đứng dậy, dứt khoát rời đi, bỏ lại một căn phòng lạnh lẽo cùng sự nhục nhã đè nặng.
Bóng lưng rời đi của anh, cô đã nhìn đủ rồi.
Ôn Dung chậm rãi nhắm mắt lại, giọng nói không còn chút cảm xúc:
“Lệ Chính Đình, chúng ta ly hôn đi.”