Sau khi về phòng, Ôn Dung lập tức lôi chiếc vali của mình ra.
Tất cả giấy tờ quan trọng đều được cô cất ở đây. Có lẽ ngay từ đầu, cô đã linh cảm được chuyện này, nên những thứ quan trọng nhất vẫn nguyên vẹn, không bị dời đi đâu cả. Chúng bị nhét vào một góc tối tăm, lặng lẽ làm bạn với người chủ đáng thương của mình.
Có lẽ, tất cả chỉ để chờ đến ngày rời đi, không cần vội vàng thu dọn.
Ôn Dung nuốt xuống cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, cúi đầu lật qua lật lại đống đồ đạc. Nằm ngay trên cùng là tấm bằng tốt nghiệp của Đại học Bắc Thành. Cô mở bìa ra, đập vào mắt là một gương mặt trẻ trung, nụ cười rạng rỡ hồn nhiên.
“Bộp—”
Một giọt nước nóng hổi rơi xuống bức ảnh, để lại dấu vết nhòe nhoẹt. Thế giới trước mắt cô dần mờ đi.
Thì ra cô cũng từng vui vẻ, từng cười tươi như thế…
Ôn Dung lặng lẽ nhìn tấm bằng trong tay, trong đầu cân nhắc về tương lai. Dù sau này có khó khăn thế nào, ít nhất cô vẫn có tấm bằng của một trường đại học danh giá. Dù đi đâu, cũng có thể tìm được một công việc, nuôi sống bản thân.
Chỉ cần đủ sống là được.
Từ trước đến nay, cô chưa từng có ý định bám lấy tiền nhà họ Lệ. Mục tiêu của cô không phải là điều đó. Nhưng Ôn Dung cũng hiểu rõ, hiện thực không cho phép cô giữ mãi cái sự thanh cao ấy. Trên đời này, có quá nhiều người phải cúi đầu vì miếng cơm manh áo.
Chưa kể, nhà mẹ đẻ cô giờ cũng chẳng còn được như trước.
Nếu rời khỏi sự che chở của nhà họ Lệ, cuộc sống giàu sang chắc chắn không còn. Vì thế, chỉ cần Lệ Chính Đình đưa, cô sẽ nhận, không từ chối.
Cô phải tích góp để sau này có thể sống ổn định. Dù sao, cô cũng chẳng có ý định thủ thân như ngọc vì một gã đàn ông không đáng.
Thu dọn xong mấy bộ quần áo đơn giản, cô nhét hết vào vali. Sau đó, mở điện thoại kiểm tra số dư tài khoản của mình.
May mà cô vẫn còn gần một triệu. Ôn Dung khẽ thở phào. Đây là tiền hồi môn của cô lúc kết hôn. Sau khi cưới, tất cả chi tiêu hàng ngày của cô đều dùng thẻ đen cá nhân của Lệ Chính Đình, hoặc nếu không thì chỉ cần mở miệng, thứ cô muốn sẽ lập tức xuất hiện ngay trước mặt, không cần chờ đến ngày hôm sau.
Dù một triệu không phải số tiền lớn, nhưng ít nhất sau khi ly hôn, cô có thể thuê một căn hộ nhỏ, có chỗ trú mưa tránh gió.
Quyết định xong xuôi, Ôn Dung lập tức lên mấy trang tuyển dụng tìm việc.
Cô vừa khỏi bệnh, cơ thể vẫn còn uể oải. Lại thêm tâm trạng nặng nề, nên khi trời vừa sập tối, cô đã lên giường ngủ.
Trước đây, đêm nào cô cũng ngồi mong ngóng Lệ Chính Đình về nhà. Nhưng chờ đợi hết đêm này qua đêm khác, thứ cô thấy được cũng chỉ là hình ảnh anh ta ôm mỹ nhân, cười cợt trên bản tin tài chính.
Mà cô – người vợ danh chính ngôn thuận – ngay cả tư cách chất vấn cũng không có. Chỉ sợ chọc giận anh ta. Đếm không xuể bao nhiêu đêm, cô đã khóc đến thϊếp đi.
Để làm gì chứ?
Ôn Dung nghĩ, lần này đợi anh ta về, cô nhất định phải nói rõ chuyện ly hôn.
Nghĩ đến đây, cô vươn tay tắt đèn ngủ trên đầu giường. Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, yên tĩnh đến mức không một tiếng động.
Không cần đợi ai… cảm giác này đúng là không tệ chút nào!
Lệ Chính Đình về nhà lúc đã quá nửa đêm.
Vừa bước vào cửa, dì Lâm đã vội ra đón, cầm lấy áo khoác của anh. Lệ Chính Đình lơ đãng quét mắt qua phòng khách, làm bộ vô tình hỏi: “Cô ấy đâu?”
Trước đây, bất kể anh về muộn thế nào, chỉ cần bước vào nhà, người đầu tiên chạy ra đón anh luôn là Ôn Dung.
Nghe ông chủ hỏi vậy, dì Lâm chần chừ một lát rồi mới lên tiếng: “Phu nhân dạo này không được khỏe, đã ngủ trước rồi ạ.”
Nghe vậy, đôi mắt đen thẳm của Lệ Chính Đình không lộ rõ cảm xúc. Nhưng dì Lâm – người đã nhìn anh lớn lên từ nhỏ – đương nhiên hiểu, anh đang không vui.
Anh không nói gì, chỉ xoay người bước lên lầu.
Mở cửa phòng ra, bên trong tối đen như mực. Cả căn phòng thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ, không rõ là gì, nhưng khiến người ta cảm thấy thư thái.
Cảm giác bực bội trong lòng anh như được xoa dịu phần nào. Nhưng mà… người trên giường vẫn ngủ rất ngon lành.
Anh bỗng thấy khó chịu.
Anh vươn tay bật đèn lớn trong phòng lên.
Dù ánh sáng của chiếc đèn này vốn rất dịu, nhưng sự thay đổi đột ngột giữa tối và sáng vẫn khiến người đang ngủ say phải bừng tỉnh.