Tình Yêu Cháy Rụi: Tiểu Kẹo Mềm Của Lệ Tiên Sinh Đi Lạc Rồi

Chương 5.1: Tôi không thể yêu anh thêm lần nào nữa

Lệ Chính Đình sững người, đứng khựng tại chỗ.

“Em muốn ly hôn với tôi?”

Ôn Dung nghe ra được sự chế giễu trong giọng điệu của anh. Đến tận lúc này, Lệ Chính Đình vẫn chưa hề coi lời cô là nghiêm túc.

Anh xoay cổ, thở ra một hơi nhẹ nhõm, hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt mình lúc này có bao nhiêu phần tà mị:

“Ôn Dung, giữa chúng ta, chưa bao giờ là chuyện do em quyết định.”

Dù có trầm ổn và khôn ngoan đến đâu, Lệ Chính Đình cũng thoáng chốc hoài nghi rằng có phải Ôn Dung bị tráo linh hồn hay không. Người phụ nữ từng si mê anh đến mức chỉ vì một cuộc điện thoại mà có thể đứng chờ suốt cả đêm giữa trời đông giá rét, giờ lại đòi ly hôn với anh ư?

Ôn Dung không né tránh nữa, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng chắc nịch:

“Lệ Chính Đình, cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã là một sai lầm. Tôi đi nhầm đường quá xa, cũng làm phiền anh nhiều năm trời. Nếu anh không có ý kiến gì, chúng ta ly hôn đi.”

Ngay từ khoảnh khắc nhận ra mình có cơ hội làm lại, suy nghĩ này chưa từng thay đổi.

Hóa ra, nói ra chữ “ly hôn” lại dễ dàng đến vậy.

Giống như một chiếc bánh mì ăn dở, cứ tiếc rẻ mà gói kín để dành cho lần sau. Nhưng cuối cùng mới nhận ra, ngay từ lúc bị bỏ thừa, nó đã định sẵn sẽ kết thúc trong thùng rác.

Ngày hôm sau, khi Ôn Dung còn đang đau đầu vì chuyện ly hôn thì bỗng nhận được một tin mừng như cơn mưa giải hạn.

Trong hộp thư đến có một email phản hồi từ Đại học Bắc Thành, chính là nơi cô đã gửi đơn ứng tuyển hôm qua!

Đại học Bắc Thành là một trong những trường hàng đầu cả nước. Nếu có thể vào giảng dạy ở đó, cô sẽ có thêm chỗ dựa vững chắc cho giai đoạn mới của cuộc đời.

Nhìn nội dung email, Ôn Dung xúc động không thôi. Cô lập tức mua tài liệu, chuẩn bị cho vòng phỏng vấn sơ tuyển.

Thời gian khá gấp, nhưng Ôn Dung hiểu rõ năng lực của mình. Dù hai năm qua không làm công việc liên quan đến quay phim, cô vẫn có đủ tự tin để đảm nhiệm vị trí này.

Khoảng thời gian đó, Lệ Chính Đình không về Mê Lộc Trang Viên lần nào. Không biết lại chìm đắm trong vòng tay của ai. Điều này lại giúp Ôn Dung có không gian để hít thở.

Ngày phỏng vấn nhanh chóng đến.

Ôn Dung chăm chút chải mượt mái tóc dài ngang eo. Khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô không cần trang điểm vẫn toát lên sức sống mạnh mẽ.

Cô không phải kiểu đẹp sắc nước hương trời theo tiêu chuẩn thông thường.

Mắt một mí, nhưng có nét dài và sắc sảo, đuôi mắt hơi hất lên như mắt hồ ly.

Môi cô có sắc hồng nhạt tự nhiên, các đường nét thanh thoát, không có điểm nào lấn át, nhưng khi ghép lại lại hài hòa đến hút mắt.

Từ tủ quần áo, Ôn Dung chọn một chiếc váy dài không tay màu xám khói, dài đến mắt cá chân. Phần cổ yếm tạo điểm nhấn tinh tế, vừa trang nhã vừa thêm phần trẻ trung. Nhìn vào gương, cô thấy bản thân trông thanh lịch, chỉn chu mà không quá nghiêm nghị. Làn da trắng hồng tự nhiên càng làm cô nổi bật.

Đúng lúc cô chuẩn bị ra cửa, dì Lâm thấy cô từ trên lầu bước xuống, liền sững sờ nhìn từ trên xuống dưới, tấm tắc khen ngợi:

“...Trời ơi, hôm nay phu nhân đẹp quá!”

Ôn Dung bật cười, nhẹ nhàng đáp: “Cảm ơn dì Lâm.”

Ngay sau đó, dì Lâm lại cảm thấy lời khen này chưa đủ chính xác. Từ trước đến nay, bà luôn biết Ôn Dung là một người đẹp. Nhớ hồi cô mới kết hôn với thiếu gia, mỗi khi đứng trong phạm vi năm mét xung quanh cô, ai cũng có thể cảm nhận được cô đang tràn ngập hạnh phúc.

Nhưng suốt hai năm qua, Ôn Dung như một cảnh đẹp bị phong kín trong quả cầu pha lê. Chỉ khi ai đó lắc mạnh, mới có thể thấy sự sống động bên trong.

Còn hôm nay, cả con người cô toát ra một sức hút khiến người khác không thể rời mắt. Dù chỉ ăn mặc đơn giản, cô vẫn có thể dễ dàng thu hút sự chú ý.

Dì Lâm nghĩ ngợi một lúc, rồi lên tiếng:

“Hôm nay phu nhân đến công ty của thiếu gia à? Để tôi gọi tài xế chuẩn bị xe.”

Cô dừng tay khi đang lấy túi xách, mỉm cười: “Không cần đâu, tôi tự lái xe được.”

Cô không nói với dì Lâm về mục đích chuyến đi hôm nay. Dù sao, dì Lâm cũng là người của nhà họ Lệ.

Dì Lâm gật đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có phần gầy đi của Ôn Dung, không nhịn được mà khuyên nhủ:

“Phu nhân à, cúi đầu trước không có nghĩa là thua cuộc. Vợ chồng với nhau, đâu có chuyện thắng hay thua. Tôi nhìn thiếu gia từ nhỏ đến lớn, nghe tôi một câu, trong lòng cậu ấy có cô đấy!”