8.
Bữa tối hôm đó, sau khi ăn xong, Kỳ An và Dương Nguyệt Tình ngồi trong phòng khách. Cô rót cho anh một tách trà rồi cũng tự rót cho mình một ly nước ấm.
Kỳ An nhìn cô, giọng trầm ổn hỏi: “Em tìm việc thế nào rồi?”
Dương Nguyệt Tình hơi sững người, không ngờ anh lại quan tâm đến chuyện này. Cô đặt ly nước xuống, đáp: “Vẫn đang tìm, nhưng chưa có công việc nào thật sự phù hợp.”
Kỳ An nhíu mày, tựa lưng vào ghế sofa. “Em muốn làm công việc như thế nào?”
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Em học kinh tế, nhưng không thích công việc văn phòng gò bó. Em muốn tìm một công việc linh hoạt, có thể tự chủ thời gian.”
Kỳ An gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn ghế, như đang cân nhắc điều gì đó. Một lát sau, anh lên tiếng: “Vậy em đã nghĩ đến chuyện tự kinh doanh chưa?”
Dương Nguyệt Tình ngạc nhiên nhìn anh: “Tự kinh doanh?”
Anh gật đầu. “Em không thích môi trường công sở, nhưng lại có tư duy kinh tế. Nếu tự mở một cửa hàng, vừa có thể làm điều mình thích, vừa không bị ràng buộc quá nhiều.”
Cô hơi do dự: “Nhưng em chưa có kinh nghiệm gì cả.”
Kỳ An cầm tách trà lên, nhấp một ngụm rồi nói tiếp: “Không ai vừa bắt đầu đã có kinh nghiệm. Nếu em muốn thử thì anh có thể giúp em.”
Cô nhìn anh, trong lòng có chút dao động. “Anh đang gợi ý em mở cửa hàng gì?”
Anh đặt tách trà xuống, thản nhiên nói: “Một quán cà phê.”
Nguyệt Tình mở to mắt, có vẻ bất ngờ.
Kỳ An tiếp tục giải thích: “Bây giờ, xu hướng mở quán cà phê đang rất thịnh hành, đặc biệt ở những khu vực đông sinh viên và nhân viên văn phòng. Nếu chọn đúng vị trí, thiết kế không gian phù hợp, chắc chắn sẽ có lượng khách ổn định.”
Dương Nguyệt Tình im lặng suy nghĩ. Cô chưa từng nghĩ đến việc mở quán cà phê, nhưng đề nghị của Kỳ An lại khiến cô thấy có chút hứng thú.
Cô hỏi: “Nhưng mở quán cà phê đâu có dễ? Tiền vốn, mặt bằng, nhân viên… Tất cả đều cần chuẩn bị.”
Kỳ An nhìn cô, ánh mắt bình thản nhưng chắc chắn: “Anh có thể hỗ trợ em phần vốn và tìm mặt bằng. Còn lại, em có thể tự lên ý tưởng và vận hành.”
Cô hơi bất ngờ: “Anh định đầu tư cho em sao?”
Anh cười khẽ: “Xem như đầu tư, cũng xem như giúp đỡ vợ mình.”
Dương Nguyệt Tình hơi đỏ mặt, nhưng vẫn không lập tức trả lời. Cô cầm ly nước lên, chậm rãi uống một ngụm, trong lòng không ngừng suy nghĩ về lời đề nghị của anh.
Mở một quán cà phê— Đây có lẽ là một cơ hội mới cho cô.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt đầy nghiêm túc: “Vậy… Em có thể suy nghĩ vài ngày không?”
Kỳ An gật đầu, khóe môi khẽ nhếch lên. “Được. Khi nào em quyết định, nói với anh.”
9.
Mấy ngày nay, Dương Nguyệt Tình luôn suy nghĩ về lời đề nghị của Kỳ An. Mở quán cà phê là một ý tưởng không tệ, nhưng cũng đầy thử thách. Cô chưa từng kinh doanh, cũng không có kinh nghiệm quản lý một cửa hàng.
Buổi sáng, cô ngồi trong quán cà phê gần nhà, khuấy nhẹ tách trà, mắt nhìn ra đường phố tấp nập. Nếu sau này cô mở quán, liệu có thể tạo nên một không gian vừa ấm áp vừa thu hút khách hàng không?
Cô lấy sổ tay ra, bắt đầu viết xuống những điều cần chuẩn bị: vốn đầu tư, mặt bằng, thiết kế quán, menu, nhân viên… Từng dòng chữ xuất hiện trên giấy, khiến cô nhận ra rằng đây không chỉ là một ý tưởng thoáng qua mà đã trở thành một kế hoạch thực sự.
Khi về đến nhà, cô thấy Kỳ An đang ngồi trong phòng làm việc, tập trung vào màn hình máy tính.
Dương Nguyệt Tình đứng ở cửa, do dự vài giây rồi cất tiếng: “Em quyết định rồi.”
Kỳ An ngước lên, ánh mắt vẫn bình tĩnh như thường ngày: “Quyết định gì?”
Cô hít một hơi sâu, rồi nói rõ ràng: “Em muốn thử mở quán cà phê.”
Một thoáng im lặng trôi qua. Sau đó, khóe môi anh cong lên nhẹ, như thể đã đoán trước được câu trả lời này.
“Em có kế hoạch gì chưa?” Anh hỏi.
Dương Nguyệt Tình gật đầu, đưa quyển sổ tay ra: “Em đã liệt kê một số việc cần làm. Nhưng em vẫn chưa biết bắt đầu từ đâu.”
Kỳ An nhận lấy, lật xem vài trang, sau đó gật đầu hài lòng: “Xem ra em đã suy nghĩ rất nghiêm túc.”
Anh đặt sổ xuống, khoanh tay nhìn cô: “Vậy bước đầu tiên, chúng ta tìm mặt bằng trước.”
Ba ngày sau, Kỳ An đưa Nguyệt Tình đến xem một số mặt bằng mà anh đã nhờ người tìm giúp.
Họ đến một con phố khá nhộn nhịp, có nhiều cửa hàng ăn uống, văn phòng làm việc xung quanh. Một căn nhà hai tầng nhỏ, mặt tiền rộng rãi, nằm ở góc đường lọt vào mắt cô.
Kỳ An chỉ tay: “Anh nghĩ chỗ này phù hợp.”
Dương Nguyệt Tình bước vào trong, quan sát từng góc một. Căn nhà có kiến trúc cũ nhưng rất chắc chắn, nếu cải tạo lại, hoàn toàn có thể trở thành một quán cà phê ấm cúng.
Cô xoay người nhìn anh: “Anh thấy sao?”
Anh đáp gọn: “Vị trí tốt, giá thuê hợp lý, lại gần khu văn phòng và trường đại học. Nếu em thích, có thể ký hợp đồng ngay.”
Cô im lặng vài giây, rồi hít sâu một hơi: “Được, chúng ta thuê chỗ này.”
Kỳ An mỉm cười, ánh mắt có chút tán thưởng: “Tốt lắm. Bây giờ, bắt đầu chuẩn bị thôi.”