Nam Chính Sinh Con Cho Tôi

Quyển 1 - Chương 5: Dương Nguyệt Tình x Kỳ An (5)

10.

Sau khi ký hợp đồng thuê mặt bằng, Dương Nguyệt Tình cảm thấy như trút được một gánh nặng lớn. Dù biết phía trước còn rất nhiều việc phải làm, nhưng cô vẫn không giấu được sự phấn khích.

Từ văn phòng bất động sản bước ra, trời đã ngả chiều. Đèn đường bắt đầu sáng lên, tạo thành những dải ánh sáng vàng dịu trên con phố nhộn nhịp.

Kỳ An đi bên cạnh, nhìn cô với vẻ thản nhiên: “Em muốn ăn gì?”

Dương Nguyệt Tình suy nghĩ một chút rồi cười đáp: “Hôm nay là một ngày quan trọng, chúng ta có phải nên ăn mừng không?”

Kỳ An nhướng mày: “Ý em là một bữa ăn thịnh soạn?”

Cô bật cười: “Cũng không cần long trọng vậy đâu. Chỉ là em muốn một bữa tối thư giãn một chút.”

Anh trầm ngâm giây lát rồi nói: “Vậy đi dạo một lát trước đã.”

Hai người chậm rãi bước đi dọc theo con phố. Thời tiết tháng này rất dễ chịu, không quá nóng cũng không quá lạnh, có chút gió nhẹ thổi qua.

Dưới ánh đèn đường, bóng họ đổ dài trên vỉa hè.

Dương Nguyệt Tình đột nhiên ngước mắt nhìn Kỳ An. Từ khi kết hôn đến giờ, cô dần phát hiện ra một điều là anh không phải là kiểu người dễ thân cận, nhưng nếu thực sự để tâm đến ai thì anh sẽ âm thầm giúp đỡ mà không cần báo trước.

Như chuyện mở quán cà phê lần này, anh chưa bao giờ ép cô, nhưng luôn đứng sau hỗ trợ.

Cô bỗng cảm thấy có chút ấm áp trong lòng.

Đi được một đoạn, họ dừng lại trước một nhà hàng có phong cách cổ điển, cửa sổ kính lớn nhìn ra phố xá tấp nập.

Kỳ An hỏi: “Em muốn ăn ở đây không?”

Dương Nguyệt Tình gật đầu. “Nhìn có vẻ rất được.”

Bên trong nhà hàng, không gian ấm áp với ánh đèn vàng nhạt. Tiếng nhạc piano du dương vang lên, tạo nên một bầu không khí thư thái.

Hai người chọn một bàn gần cửa sổ, gọi vài món đơn giản.

Trong lúc chờ thức ăn, Kỳ An chợt hỏi: “Hôm nay ký hợp đồng xong, em cảm thấy thế nào?”

Dương Nguyệt Tình chống cằm suy nghĩ: “Vừa háo hức, vừa lo lắng.”

Anh nhìn cô: “Lo gì?”

Cô thở dài: “Lo rằng em sẽ làm không tốt.”

Kỳ An im lặng vài giây, sau đó chậm rãi nói: “Chuyện gì cũng cần có thời gian để thích nghi. Quan trọng là em có đủ kiên trì không.”

Dương Nguyệt Tình nhìn anh, ánh mắt anh rất thản nhiên nhưng cũng rất vững chãi. Dường như chỉ cần có anh ở bên, mọi chuyện đều trở nên nhẹ nhàng hơn.

Cô mỉm cười: “Anh nói đúng. Em sẽ cố gắng hết sức.”

Lúc này, món ăn được mang lên. Kỳ An rót một ly rượu vang, đặt trước mặt cô.

“Chúc em thành công với cửa hàng đầu tiên của mình.”

Dương Nguyệt Tình khẽ chạm ly với anh, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Bữa tối hôm đó, không chỉ là một bữa ăn để ăn mừng mà còn là khoảnh khắc đầu tiên cô cảm thấy giữa cô và Kỳ An, có một sự gắn kết nhẹ nhàng đang dần hình thành.

11.

Sau bữa tối ấm áp, Dương Nguyệt Tình cảm thấy tinh thần thoải mái hơn nhiều. Cô không còn lo lắng quá mức về việc mở quán cà phê nữa, thay vào đó là sự háo hức bắt tay vào thực hiện kế hoạch của mình.

Hôm sau, sáng sớm, cô đã mang theo sổ tay, hăng hái đến mặt bằng vừa thuê để bắt đầu khảo sát lại không gian.

Khi cô đến nơi, Kỳ An đã đứng trước cửa, trên tay cầm một ly cà phê nóng.

Dương Nguyệt Tình có chút bất ngờ: “Anh đến sớm vậy?”

Anh đưa ly cà phê cho cô, giọng điềm đạm: “Muốn xem em bắt đầu thế nào.”

Cô nhận lấy ly cà phê, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng bàn tay.

“Vậy anh vào xem cùng em đi.”

Bên trong cửa hàng, ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu lên sàn nhà gỗ cũ. Không gian này cần được cải tạo lại, nhưng nền tảng khá tốt.

Dương Nguyệt Tình lấy sổ tay ra, bắt đầu ghi chú: thiết kế nội thất, mua sắm bàn ghế, chọn menu, tìm nhân viên…

Kỳ An đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát cô. Nhìn cô chăm chú suy nghĩ, ánh mắt sáng lên vì háo hức, anh đột nhiên cong môi cười nhẹ.

“Em có ý tưởng gì chưa?” Anh hỏi.

Dương Nguyệt Tình gật đầu: “Em muốn một quán cà phê nhỏ, ấm cúng, có không gian đọc sách. Một nơi mà khách hàng có thể vừa thưởng thức cà phê, vừa thư giãn.”

Kỳ An gật đầu. “Ý tưởng không tệ. Vậy bước tiếp theo là gì?”

Cô suy nghĩ rồi đáp: “Tìm người thiết kế nội thất. Em muốn không gian quán có phong cách riêng.”

Anh lấy điện thoại ra: “Anh có quen một người chuyên thiết kế quán cà phê, em có muốn gặp thử không?”

Dương Nguyệt Tình hơi ngạc nhiên: “Anh giúp em tìm cả người thiết kế luôn à?”

Kỳ An thản nhiên: “Giúp vợ mình một chút có gì là lạ?”

Cô không nhịn được bật cười: “Cảm ơn anh nhé.”

Anh chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt có chút dịu dàng.

Buổi chiều hôm đó, họ gặp nhà thiết kế mà Kỳ An giới thiệu.

Người này là một kiến trúc sư trẻ, có kinh nghiệm thiết kế nhiều quán cà phê đẹp trong thành phố. Dương Nguyệt Tình trình bày ý tưởng của mình, còn nhà thiết kế thì tư vấn thêm về cách sắp xếp không gian và chọn màu sắc phù hợp.

Cuối cùng, họ thống nhất phong cách chủ đạo cho quán: ấm áp, gần gũi, sử dụng nội thất gỗ kết hợp với ánh đèn vàng dịu nhẹ.

Khi cuộc họp kết thúc, Kỳ An lái xe đưa Dương Nguyệt Tình về.

Trên đường đi, cô quay sang nhìn anh: “Công ty anh bận vậy, mà vẫn dành thời gian giúp em sao?”

Anh thản nhiên đáp: “Anh nói rồi, giúp vợ mình là chuyện bình thường.”

Cô mỉm cười, cảm giác ấm áp trong lòng lại dâng lên.