6.
Sau hôn lễ long trọng, Dương Nguyệt Tình chính thức dọn đến nhà của Kỳ An. Ngôi nhà nằm trong một khu dân cư yên tĩnh, không quá xa trung tâm thành phố, vừa hiện đại vừa mang nét ấm cúng.
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, rọi vào căn phòng tân hôn rộng rãi. Dương Nguyệt Tình tỉnh dậy trong chăn ấm, mất một lúc mới nhận ra rằng cô đã trở thành vợ của Kỳ An.
Cô nghiêng đầu nhìn sang, thấy Kỳ An vẫn đang ngủ say. Dưới ánh sáng mờ nhạt, đường nét gương mặt anh càng thêm sắc sảo. Nhìn anh lúc này, cô bỗng cảm thấy có chút xa lạ, nhưng cũng có chút thân quen.
Cô nhẹ nhàng rời giường, bước xuống nhà bếp. Vốn dĩ định pha một tách trà để tỉnh táo, nhưng khi mở tủ lạnh, cô lại đột nhiên nhớ ra cô không biết khẩu vị của Kỳ An.
Họ đã kết hôn, nhưng còn quá nhiều điều về đối phương mà họ chưa hiểu hết.
Dương Nguyệt Tình đang suy nghĩ thì một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng: “Em dậy sớm vậy?”
Cô quay đầu lại, thấy Kỳ An đã đứng ở cửa bếp. Anh mặc áo sơ mi trắng, tay còn xắn nhẹ lên, trông vừa giản dị vừa tao nhã.
Cô cười nhẹ: “Em quen dậy sớm rồi. Còn anh?”
Anh bước đến bên cô, mở tủ lạnh lấy một chai nước, đáp lời: “Anh cũng vậy.”
Hai người nhìn nhau trong chốc lát, rồi cô phá vỡ sự im lặng: “Anh thích ăn gì vào buổi sáng?”
Kỳ An hơi sững người, dường như không ngờ cô sẽ hỏi câu này. Một giây sau, anh cười khẽ: “Gì cũng được, anh không kén ăn.”
Dương Nguyệt Tình nhíu mày, không hài lòng với câu trả lời qua loa này. Cô nghiêm túc hỏi lại: “Cà phê hay trà?”
Anh suy nghĩ một chút: “Trà.”
“Thích đồ ăn ngọt hay mặn?”
“Mặn.”
Nguyệt Tình gật đầu, ghi nhớ trong lòng. Cô quay người định chuẩn bị bữa sáng thì bất ngờ Kỳ An hỏi: “Còn em thì sao?”
Cô chớp mắt, hơi ngạc nhiên.
“Em thích uống trà hay cà phê?” Anh tiếp tục hỏi.
Cô bật cười: “Em thích trà.”
“Ngọt hay mặn?”
Cô suy nghĩ một chút: “Ngọt.”
Kỳ An gật đầu, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ. Dường như, khoảng cách giữa họ vừa được kéo lại gần hơn một chút.
Buổi sáng đầu tiên sau khi kết hôn trôi qua trong không khí ấm áp. Tuy vẫn còn chút xa lạ, nhưng cả hai đều đang dần làm quen với cuộc sống có nhau.
7.
Cuộc sống sau hôn nhân không có quá nhiều thay đổi, nhưng cũng không còn như trước nữa. Dương Nguyệt Tình và Kỳ An đều là những người lý trí, nên dù chưa có tình cảm sâu đậm, họ vẫn cư xử với nhau như những người bạn đời đúng nghĩa. Tôn trọng, quan tâm nhưng không quá gượng ép.
Sáng sớm, Dương Nguyệt Tình thức dậy trước, tự nhiên vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Từ sau cuộc trò chuyện lần trước, cô đã ghi nhớ khẩu vị của Kỳ An nên hôm nay cô nấu cháo thịt bằm và luộc một ít rau xanh.
Đang bày đồ ăn ra bàn, cô nghe thấy tiếng bước chân.
“Em dậy sớm thế?” Kỳ An, vẫn còn mặc áo ngủ, bước vào bếp.
Dương Nguyệt Tình thoáng ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ thấy anh với vẻ ngoài tùy ý như vậy. Bình thường anh luôn gọn gàng, chỉn chu, nhưng bây giờ tóc hơi rối, áo ngủ cũng không cài hết nút, trông có vẻ… Gần gũi hơn.
Cô thu lại suy nghĩ, mỉm cười: “Em quen dậy sớm. Anh thử xem có hợp khẩu vị không?”
Kỳ An kéo ghế ngồi xuống, nhìn bát cháo nóng hổi trước mặt. Hơi nước bốc lên, mang theo mùi thơm nhàn nhạt của thịt và hành lá. Anh cầm muỗng lên, nếm thử một miếng.
Dương Nguyệt Tình nhìn anh, chờ đợi phản ứng.
Anh không nói gì ngay, chỉ chậm rãi ăn tiếp. Một lát sau, anh mới gật đầu nhẹ: “Rất ngon.”
Cô đột nhiên cảm thấy vui trong lòng. “Vậy sau này em sẽ nấu thêm.”
Kỳ An không từ chối, chỉ đáp lại bằng một câu ngắn gọn: “Được.”
Sau bữa sáng, cả hai cùng nhau ra khỏi nhà. Kỳ An phải đến công ty, còn Nguyệt Tình đang trong giai đoạn tìm việc nên cô tranh thủ ra ngoài dạo phố.
Trên đường đi, cô nhận được điện thoại từ mẹ.
“Tình Tình, cuộc sống sau khi kết hôn thế nào?”
Nguyệt Tình vừa đi vừa đáp: “Cũng ổn ạ. Anh ấy là người dễ sống chung.”
“Vậy thì tốt! Mẹ nói rồi, con cứ kết hôn rồi sẽ dần quen thôi.”
Dương Nguyệt Tình cười nhẹ, nhưng không trả lời. Quả thật, mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn cô nghĩ, nhưng cô không biết cảm giác này có phải là “quen” hay không.
Buổi tối, Kỳ An về nhà sớm hơn dự kiến. Khi mở cửa, anh nhìn thấy Dương Nguyệt Tình đang ngồi trên sofa, đọc một cuốn sách.
Nghe tiếng động, cô ngẩng đầu lên.
“Anh về sớm vậy?”
“Công việc hôm nay không nhiều.” Anh cởϊ áσ khoác, đặt lên ghế rồi hỏi: “Em ăn tối chưa?”
Cô gật đầu: “Em ăn rồi. Còn anh?”
“Anh ăn ở công ty.”
Dương Nguyệt Tình gấp sách lại, đứng dậy: “Vậy để em pha trà cho anh.”
Kỳ An hơi ngạc nhiên, nhưng không từ chối. Một lát sau, cô bưng ra một tách trà hoa nhài, đặt trước mặt anh.
Anh cầm lên, uống một ngụm. Hương trà dịu nhẹ, mang theo vị thanh mát.
“Em cũng thích loại trà này?” Anh đột nhiên hỏi.
Dương Nguyệt Tình mỉm cười: “Lần trước anh bảo thích uống trà nên em nghĩ thử xem anh có thích loại này không.”
Kỳ An nhìn cô, ánh mắt có chút sâu thẳm. Một lúc sau, anh khẽ gật đầu: “Rất hợp khẩu vị.”
Cô không biết tại sao, nhưng khi nghe anh nói vậy, cô lại cảm thấy trong lòng có một chút vui vẻ.