4.
Sau buổi xem mắt hôm đó, Dương Nguyệt Tình và Kỳ An không thường xuyên gặp nhau, nhưng hai gia đình lại vô cùng tích cực thúc đẩy chuyện hôn sự. Chỉ một tuần sau, mẹ cô đã hớn hở thông báo: “Nhà họ Kỳ vừa gửi quà sính lễ, chọn ngày đính hôn rồi! Hai đứa cũng nên gặp nhau thêm vài lần để quen thuộc hơn đi.”
Dương Nguyệt Tình không bất ngờ lắm. Cô biết ba mẹ mình rất hài lòng với Kỳ An, mà phía anh cũng có vẻ không phản đối hôn sự này. Từ hôm đó, họ bắt đầu liên lạc nhiều hơn.
Dưới ánh đèn bàn, Dương Nguyệt Tình cầm thư tay của Kỳ An, nét chữ anh ngay ngắn, dứt khoát. Trong thư, anh không viết những lời hoa mỹ, mà chỉ đơn giản thông báo kế hoạch đính hôn và hỏi thăm cô có muốn thay đổi gì không.
Cô mỉm cười, cầm bút viết một dòng ngắn gọn: “Tôi không có ý kiến, mong hợp tác vui vẻ.”
Ngày đính hôn diễn ra tại nhà hàng sang trọng bậc nhất trong thành phố. Trong không gian trang trí tinh tế, hai họ quây quần cùng nhau, không khí rộn ràng tiếng cười nói.
Dương Nguyệt Tình khoác lên mình chiếc sườn xám màu xanh ngọc, họa tiết thêu tay tinh xảo. Cô ngồi ngay ngắn bên cạnh Kỳ An, cảm nhận được ánh mắt anh dừng trên người mình.
“Cô rất hợp với màu này.” Anh khẽ nói.
Cô quay sang nhìn anh, chỉ thấy trong ánh mắt kia có một chút dịu dàng khó phát hiện. Không hiểu sao, cô lại cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp.
Sau khi hoàn thành nghi thức trao nhẫn, hai người chính thức trở thành vị hôn thê và hôn phu của nhau. Khi khách khứa rời đi dần, Kỳ An bất ngờ đề nghị: “Đi dạo một chút không?”
Cô nhìn anh, rồi khẽ gật đầu.
Hai người sóng bước trên con đường lát đá, gió đêm mang theo hương hoa thoảng qua. Dương Nguyệt Tình siết chặt chiếc áo khoác mỏng, nhìn bóng dáng cao lớn của Kỳ An bên cạnh.
“Hai tháng nữa sẽ tổ chức hôn lễ.” Anh lên tiếng, giọng nói vẫn trầm ổn như mọi khi.
Cô gật đầu: “Nhanh thật.”
Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt mang theo chút dò hỏi: “Cô thấy không thoải mái sao?”
Dương Nguyệt Tình suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không hẳn… Chỉ là tôi chưa quen với việc mình sắp trở thành vợ người khác.”
Kỳ An không nói gì ngay, chỉ bước chậm lại, để khoảng cách giữa họ gần hơn một chút. Một lát sau, anh khẽ cười: “Cô sẽ quen thôi.”
Gió thổi làm lay động hàng cây ven đường, ánh trăng hắt lên bóng hai người, hòa lẫn vào nhau trên mặt đất.
5.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, hai tháng sau, hôn lễ của Dương Nguyệt Tình và Kỳ An diễn ra trong không khí trang trọng và ấm áp.
Sáng sớm, nhà họ Dương nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Người ra kẻ vào, tiếng cười nói hòa lẫn với mùi son phấn và hương hoa tươi. Dương Nguyệt Tình ngồi trước bàn trang điểm, ánh mắt phản chiếu trong gương có chút mơ màng.
Từ khi chấp nhận cuộc hôn nhân này, cô luôn cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng hôm nay, khi khoác lên mình bộ váy cưới, lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.
“Tình Tình, con có hồi hộp không?” Mẹ cô bước tới, nhẹ nhàng chỉnh lại trâm cài tóc cho cô.
Dương Nguyệt Tình mỉm cười, nhưng không trả lời.
Đúng lúc đó, tiếng pháo nổ vang trời báo hiệu đoàn rước dâu đã đến. Cô hít sâu một hơi, đứng dậy.
Kỳ An xuất hiện trong bộ vest đen cắt may vừa vặn, đứng trước cửa chính nhà họ Dương. Anh trầm ổn như mọi khi, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy Dương Nguyệt Tình bước ra lại có chút dao động.
Cô đẹp quá.
Bộ váy cưới truyền thống tinh xảo ôm lấy dáng người thanh mảnh, tà váy dài quét nhẹ trên nền gạch đỏ. Lớp voan mỏng phủ lên mái tóc, làm tăng thêm nét dịu dàng trên khuôn mặt cô.
Ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Kỳ An không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa tay ra.
Dương Nguyệt Tình thoáng chần chừ rồi đặt tay mình vào tay anh. Bàn tay anh rất ấm, nắm lấy tay cô thật chặt.
Buổi lễ diễn ra tại khách sạn sang trọng nhất thành phố, nơi hoa tươi phủ đầy sân khấu, ánh đèn pha lê lấp lánh như những vì sao.
Dưới sự chứng kiến của gia đình và bạn bè, Kỳ An và Dương Nguyệt Tình trao nhau lời thề ước.
Khi tiếng vỗ tay vang lên, Kỳ An nhẹ nhàng nắm lấy eo cô, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Dương Nguyệt Tình bỗng trở nên bình yên lạ thường.
Dù cuộc hôn nhân này bắt đầu bằng một cuộc xem mắt, nhưng cô tin rằng, chỉ cần hai người cùng cố gắng, họ sẽ có thể viết nên một câu chuyện đẹp cho riêng mình.
Bên ngoài khung cửa kính, ánh hoàng hôn rực rỡ nhuộm đỏ cả bầu trời.