Nam Chính Sinh Con Cho Tôi

Quyển 1 - Chương 1: Dương Nguyệt Tình x Kỳ An (1)

1.

Thượng Hải, mùa xuân năm 1995.

Dương Nguyệt Tình ngồi bên cửa sổ quán trà Thanh Tâm, tay khuấy nhẹ chén trà hoa nhài trước mặt. Hương trà dịu nhẹ lan tỏa, nhưng lòng cô lại chẳng thể bình tĩnh. Hôm nay là ngày cô bị ba mẹ “lùa” đi xem mắt.

“Nguyệt Tình, con cũng hai mươi ba rồi, đến lúc tìm một người để ổn định đi thôi.” Mẹ cô đã nói như vậy khi nhét vào tay cô tờ giấy ghi địa điểm cuộc hẹn.

Cô chẳng hứng thú gì với chuyện này, nhưng vẫn ngoan ngoãn đến. Trời se lạnh, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu lên chiếc váy xanh nhạt của cô. Một người đàn ông bước vào quán, dáng người cao ráo, phong thái trầm ổn. Anh mặc một bộ vest màu than, mái tóc được cắt gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh đầy nam tính.

“Cô Dương?” Giọng anh trầm ấm, ánh mắt sâu thẳm dừng lại trên khuôn mặt cô.

Nguyệt Tình ngước lên, thoáng sững người. Người này chính là Kỳ An – vị giám đốc trẻ tuổi của công ty xây dựng danh tiếng trong thành phố.

Cô nhiều lần thấy anh trên báo. Không ngờ, đối tượng xem mắt hôm nay lại là anh…

2.

Quán trà Thanh Tâm yên tĩnh, chỉ có tiếng nước trà rót vào chén sứ vang lên khe khẽ. Dương Nguyệt Tình cầm chén trà, ánh mắt kín đáo quan sát người đàn ông đối diện. Kỳ An không nói nhiều, nhưng từ cử chỉ và thái độ, cô có thể cảm nhận được phong thái trầm ổn của anh.

“Cô Dương,” Kỳ An lên tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo sự điềm đạm. “Tôi nghe nói cô mới tốt nghiệp đại học, hiện đang tìm việc làm?”

Nguyệt Tình gật đầu, khẽ cười. “Đúng vậy. Nhưng ba mẹ tôi lại quan tâm đến chuyện hôn nhân hơn là công việc của tôi.”

Kỳ An nhìn cô một lúc, ánh mắt anh không lộ rõ cảm xúc, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên như thể hiểu rõ hoàn cảnh của cô. Anh đặt chén trà xuống, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào thành chén, rồi chậm rãi nói: “Ba mẹ tôi cũng vậy.”

Không khí giữa hai người bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút. Không ai trong họ thích thú với việc bị gia đình thúc giục kết hôn, nhưng lại không thể từ chối. Dù vậy, cuộc gặp mặt này không quá tệ như Nguyệt Tình tưởng tượng.

Cô lén quan sát anh thêm một chút. Kỳ An có khí chất trưởng thành, khác hẳn những chàng trai cùng tuổi mà cô từng gặp. Một người như anh… Không biết đã từng trải qua bao nhiêu chuyện trong cuộc đời?

Sau một lúc trò chuyện, Kỳ An đột nhiên lên tiếng: “Nếu hai bên gia đình đã có ý, cô có muốn cân nhắc về mối quan hệ này không?”

Câu hỏi thẳng thắn khiến Nguyệt Tình hơi sững người. Cô không ngờ anh lại đi thẳng vào vấn đề như vậy.

“Anh nghiêm túc chứ?” Cô ngập ngừng hỏi lại.

Kỳ An nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như mặt hồ phẳng lặng. “Tôi chưa từng làm chuyện gì mà không nghiêm túc.”

Trong lòng Nguyệt Tình khẽ dao động.

3.

Buổi xem mắt kết thúc trong không khí nhẹ nhàng hơn những gì Dương Nguyệt Tình tưởng tượng. Cô và Kỳ An không phải kiểu người dễ dàng mở lòng với người xa lạ, nhưng cuộc trò chuyện hôm nay không hề gượng ép. Anh không cố tình lấy lòng cô, cô cũng không vờ tỏ ra dịu dàng ngoan ngoãn. Họ đơn giản là những người trưởng thành ngồi xuống cùng nhau, cân nhắc một mối quan hệ nghiêm túc.

Sau khi rời quán trà Thanh Tâm, Kỳ An chủ động tiễn cô về nhà. Hai người đi bộ dọc theo con đường rợp bóng cây, ánh đèn đường vàng nhạt kéo dài bóng dáng họ trên mặt đất.

“Cô nghĩ thế nào về tôi?” Anh đột ngột hỏi.

Dương Nguyệt Tình hơi ngạc nhiên, không ngờ anh lại thẳng thắn như vậy. Cô suy nghĩ một chút rồi đáp: “Anh là người điềm đạm, nói chuyện rõ ràng, có trách nhiệm.”

Kỳ An nhướng mày: “Nghe như một lời đánh giá trong hồ sơ công việc vậy.”

Cô bật cười: “Chẳng phải anh cũng đang cân nhắc tôi như một ứng viên cho vị trí vợ tương lai sao?”

Anh im lặng vài giây, rồi gật đầu: “Đúng vậy.”

Câu trả lời thành thật của anh khiến lòng cô khẽ động. Trong mắt người khác, Kỳ An có thể là một doanh nhân thành đạt, một người đàn ông lý trí, nhưng khi đứng trước chuyện hôn nhân, anh lại nghiêm túc đến mức khiến cô cảm thấy an tâm.

Đi đến ngõ nhỏ gần nhà, cô dừng bước, quay sang nhìn anh. “Thật ra, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn sớm như vậy.”

Kỳ An cũng dừng lại, ánh mắt bình thản nhìn cô. “Tôi cũng vậy. Nhưng tôi không phản đối.”

Dương Nguyệt Tình im lặng một lúc, rồi khẽ nói: “Nếu hai bên gia đình đều mong muốn, tôi nghĩ… Chúng ta có thể thử tìm hiểu thêm.”

Nghe được câu trả lời này, Kỳ An không tỏ ra quá bất ngờ, nhưng trong mắt anh có một tia sáng lóe lên. Anh không phải kiểu người bày tỏ cảm xúc rõ ràng, nhưng sự trầm ổn và vững vàng của anh lại khiến người khác có cảm giác an toàn.

“Được.” Anh nói đơn giản, nhưng lại như một lời hứa hẹn.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo những cánh hoa sưa rơi xuống mặt đất. Dương Nguyệt Tình ngước nhìn bầu trời đêm, lòng cô chợt dâng lên một cảm giác khó tả.