Thế Giới Có Anh

Quyển 1 - Chương 20: Nam Chính Nam Phụ Cũng Thành Đôi

“Tố Ngôn, tại sao anh không quay trở về nhà?” Bạch Phi Tuyết lo lắng hỏi: “Đã gần một năm từ lúc Lý Bách Thiên đưa anh đi từ bệnh viện, em đã đến nhà anh vài lần nhưng không thấy, hỏi Lý Bách Thiên cũng không có chút tin tức gì.”

Bạch Tố Ngôn khó xử không biết phải nên giải thích làm sao: “Chuyện này…”

“Có phải Lý Bách Thiên đã làm gì anh hay không?”

“Không có.” Bạch Tố Ngôn vội giải thích: “Gần một năm nay anh vẫn ở nhà của Lý tổng, vì có một chút chuyện nên mới phải ở đó. Lý tổng không làm gì cả, anh ta rất tốt.”

Bạch Phi Tuyết cau mày: “Anh đứng nói dối, em biết anh ta không phải người tốt lành gì. Lần trước khi em đến nhà Lý Bách Thiên tìm anh, anh ta còn định nhốt em xuống tầng hầm. Đối với em còn như vậy, muốn giam giữ em ở gần anh ta, vậy đối với anh làm sao có thể tốt được chứ.”

“Giam giữ…?” Vẻ mặt của Bạch Tố Ngôn hơi thay đổi, cậu không dám tin mà hỏi lại: “Lý tổng muốn nhốt em vào tầng hầm nhà anh ta?”

“Đúng vậy.” Bạch Phi Tuyết chỉ vào Thành An: “Lúc đó người này cũng có mặt, anh hỏi hắn xem em có nói dối hay không?”

“Chuyện này…” Bạch Tố Ngôn xoay đầu nhìn Thành An: “Có chuyện này sao? Phi Tuyết đến tìm tôi nhưng lại bị Lý tổng bắt lại, còn muốn nhốt em ấy?”

Đột nhiên lại trở thành người bị thăm hỏi, Thành An vò tóc mình thở dài, lần này hắn bị đuổi việc chắc rồi. Thành An nhìn Bạch Phi Tuyết, tự nhiên chẳng còn chút thiện cảm nào với cô gái có gương mặt xinh đẹp khả ái này: “Nếu muốn nói đến kết quả thì cũng phải nên nói đến bắt đầu như thế nào. Cô Bạch, sao cô không nói là do mình tự ý xông vào biệt thự Lý gia? Như vậy rõ ràng là đang xăm nhập trái phép, còn làm ầm ỷ lên.”

“Là bởi vì Lý Bách Thiên không cho tôi gặp Tố Ngôn.” Bạch Phi Tuyết lớn tiếng: “Trước kia anh ta đã nhiều lần giấu tôi làm chuyện mờ ám để cảnh cáo Tố Ngôn, còn có sai người đánh anh ấy đến nhập viện. Sau khi đưa Tố Ngôn đi thì một chút tin tức cũng không có, anh bảo tôi có thể không lo lắng được hay sao?”

Thành An bất đác dĩ đưa hai tay lên làm hành động đầu hàng, hắn cũng không muốn cùng phụ nữ tranh cải như bà thím bán rau. Ở đây còn là bệnh viện, cô ta vậy mà lớn tiếng hét lên như vậy đúng là không biết điều.

Bạch Tố Ngôn vội lên tiếng: “Phi Tuyết, em bình tĩnh trước đi, nên nhớ bệnh của mình là gì.”

Bạch Phi Tuyết nhìn Bạch Tố Ngôn, há miệng rồi lại ngậm lại, răng trắng cắn lấy vành môi đỏ, mắt cũng hởi ửng hồng. Bộ dạng nghẹn uất như vậy chắc chắn có thể làm cho Tố Ngôn tin tưởng lời của cô, Tố Ngôn chính là như vậy, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn đối với cô tốt nhất.

Bạch Tố Ngôn quả nhiên vẫn mềm lòng với Bạch Phi Tuyết, cậu đưa tay định ôm lấy cô an ui, ai ngờ lúc này lại bị người choàng tay ôm lấy một bên vai. Sau khi bị kéo mạnh một cái, Bạch Tố Ngôn choáng váng, lúc tỉnh táo thì phát hiện đã bị người nào đó ôm vào lòng.

Lý Bách Thiên một tay ôm vai Bạch Tố Ngôn, một tay khác còn đang cầm một cái bọc đựng hộp thịt vịt quay đã được chặt nhỏ. Vẻ mặt của hắn lúc này là chán ghét tới cùng cực, ánh mắt lạnh băng nhìn thiếu nữ có bộ dạng đáng thương ngây ngẩn trước mặt: “Bạch Phi Tuyết, không phải tôi đã nói cô tốt nhất là đừng tiếp tục xuất hiện trước mắt Tố Ngôn thêm lần nào nữa hay sao?”

“Anh…” Bạch Phi Tuyết muốn tức điên lên: “Anh dựa vào đâu không cho phép tôi gặp Tố Ngôn? Dựa vào anh là tổng giám đốc của công ty lớn, dựa vào anh là người thừa kế Lý gia giàu có bậc nhất?”

“Đúng vậy.” Lý Bách Thiên chỉ dùng hai chữ đã làm cho Bạch Phi Tuyết phải cứng họng, cảm giác được người trong lòng muốn đẩy mình ra, tay hắn lại càng ôm chặt hơn, bình tĩnh cảnh cáo Bạch Phi Tuyết: “Nể mặt Tố Ngôn, lần này tôi sẽ bỏ qua cho cô. Nếu còn có lần sau, Bạch Phi Tuyết cô cũng đừng trách tôi không niệm tình cũ.”

“Đợi đã… Tố Ngôn…” Bạch Phi Tuyết nhìn thấy Lý Bách Thiên đang kéo Bạch Tố Ngôn đi khỏi, cô còn định đuổi theo nhưng lại bị Thành An ngăn lại: “Anh muốn làm gì? Mau tránh ra.”

“Cô Bạch, đừng không biết điều như vậy, cô còn không nghe Lý tổng nói gì sao?” Thành An không nể mặt nói: “Tôi khuyên cô đừng nên chọc giận ngài ấy, mức độ nhẫn nhịn của Lý tổng không phải không có giới hạn, nếu có thì đối tượng để ngài ấy nhẫn nhịn cũng không phải là cô. Đừng để đến lúc phải hối hận không kịp, đến lúc đó thì ngay cả Bạch Tố Ngôn cũng không cứu được cô đâu.”

Bạch Phi Tuyết chết lặng, thật sự không dám đuổi theo bọn họ nữa. Cô phải nên nhìn vào sự thật, Lý Bách Thiên đã không còn giống như một năm trước, theo đuổi cô, chuyện gì cũng nhẫn nhịn cô. Bây giờ Bạch Phi Tuyết trong mắt Lý Bách Thiên chẳng là cái gì cả, nếu hắn thật sự tuyệt tình như vậy, thì cô nhất định sẽ chết không có chỗ chôn.

Ánh mắt sâu thẳm ngừng lại trên bóng lưng gầy của Bạch Tố Ngôn đang bị Lý Bách Thiên kéo đi, nhịp độ hít thở của Bạch Phi Tuyết cũng dần tăng lên, cô không thể cứ như vậy mà từ bỏ được.

“Đừng nhìn.”

Khuynh Viễn vừa nhìn lại đã bị Lý Bách Thiên kéo xoay đầu trở về, cậu chỉ làm bộ lôi kéo với hắn một chút sau đó cứ tự nhiên để hắn kéo về phòng bệnh của mình. Khuynh Viễn trong lòng lúc này đã sinh ra nghi ngờ, cậu âm thầm dò hỏi: “1710, Bạch Phi Tuyết có khi nào đã biết được bệnh máu trắng của Bạch Tố Ngôn từ trước rồi hay không?”

[Sao tự nhiên cậu lại hỏi vậy?]

“Không.” Khuynh Viễn trầm mặt: “Chỉ là đột nhiên phát hiện ra hành động trước giờ của Bạch Phi Tuyết, cứ luôn nhất định phải gặp được Bạch Tố Ngôn làm tôi cảm thấy có gì đó không đúng. Nghĩ lại thì theo quy luật vận hành của thế giới, lúc Bạch Tố Ngôn phát hiện mình bị bệnh, Bạch Phi Tuyết có đến chăm sóc cậu ta, cũng là người làm giấy xin phép cho cậu ta xuất viện.”

[Đúng là vậy.]

“Bạch Tố Ngôn bị bệnh này, bệnh viện tại sao lại dễ dàng cho cậu ta xuất viện như vậy? Lúc Bạch Phi Tuyết đi làm giấy xin phép, lẽ nào bác sĩ không nói chuyện này với cô ta sao?”

1710 ngừng lại một chút, sau đó giọng nói cũng tỏ ra bất ngờ: [Ý của ký chủ là đang nghi ngờ Bạch Phi Tuyết thật sự đã biết bệnh của Bạch Tố Ngôn từ đầu, nhưng cô ta lại cố ý làm như mình không biết gì cả?]

“Khả năng này vô cùng lớn.” Nhớ lại ánh mắt kinh ngạc thoáng qua của Bạch Phi Tuyết vừa rồi, Khuynh Viễn nhếch khóe môi cười lạnh: “Nếu cô ta biết bệnh máu trắng của Bạch Tố Ngôn, cũng sẽ biết rằng với khả năng của cậu ta thì không thể dùng tiền để kéo dài chữa trị căn bệnh này. Đối với tính cách của Bạch Tố Ngôn, cậu ta thích Bạch Phi Tuyết như vậy, đương nhiên sẽ nghĩ đến chuyện hy sinh bản thân mình, hiến tim.”

[Rất có lý.]

“Điều này giải thích cho lý do Bạch Phi Tuyết sau khi làm phẫu thuật thành công, đã không cố gắng tìm hiểu người đã hiến sinh mạng cho minh là ai, bởi vì cô ta đã biết rõ trái tim đang sống trong ngực mình là từ đâu ra. Bạch Phi Tuyết cũng không đi tìm Bạch Tố Ngôn, lựa chọn tin lời cậu ta có việc phải đi xa, bởi vì Bạch Phi Tuyết biết… Bạch Tố Ngôn đã không còn nữa.”

[…]

Ánh mắt Khuynh Viễn càng lạnh hơn: “Bạch Tố Ngôn quả nhiên là một nhân vật hy sinh, ngu ngốc đến không thể cứu. Vậy mà lại có thể đi yêu người con gái như Bạch Phi Tuyết, còn vì cô ta mà tự hiến dâng trái tim cùng với cả sinh mạng của mình.”

1710 khó hiểu: [Cậu không cảm thấy Bạch Tố Ngôn đáng thương sao? Đã yêu lầm, còn bị người con gái mình yêu lợi dụng triệt để như vậy.]

“Cậu ta đáng thương tự nhiên có chỗ đáng trách.” Khuynh Viễn nói: “Nếu là tôi, tôi sẽ không nguyện lòng dâng hiến tất cả cho một người không hề yêu hay trân trọng mình, tôi cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ sinh mạng của mình như vậy. Cho nên tất cả những gì tôi đang làm là để được sống, để sở hữu một cơ thể sống có sinh mạng vĩnh hằng.”

[Nói cũng không sai.] 1710 chẳng qua chỉ là nói, cũng không thật sự đồng cảm thay cho Bạch Tố Ngôn. Dù sao đối với nó thì cậu ta cũng chỉ là một sinh mạng nhỏ bé, trôi nổi trong vòng luân hồi mà thôi, chết rồi sống, sống rồi chết, không có ý nghĩa.

Thế nhưng Khuynh Viễn luôn tỏ ra vô cảm với cuộc đời của Bạch Tố Ngôn, lúc này lại nói: “Bạch Phi Tuyết, tôi nhất định sẽ không để cho cô ta được sống thoải mái.”