Khuynh Viễn sinh ra cảm giác thù ghét đối với Bạch Phi Tuyết rất rõ ràng, ngay cả 1710 cũng chẳng biết tại sao cậu ta lại như vậy. Đương nhiên Khuynh Viễn là người hiểu rõ nhất, lý do vì sao cậu lại như vậy.
Nếu Bạch Phi Tuyết chỉ vì không muốn chết mà giả vờ im lặng như không biết gì, để Bạch Tố Ngôn tự nguyện hiến trái tim mình cho cô ta, như vậy cũng không khiến cho Khuynh Viễn tức giận đến thế.
Nhưng từ khi cậu đến thế giới này thì có rất nhiều thứ thay đổi, khi Bạch Tố Ngôn trở thành Khuynh Viễn, đương nhiên sẽ không có chuyện cậu hiến tim cho Bạch Phi Tuyết.
Sau đó thì sao? Sau đó Bạch Phi Tuyết đã làm đủ mọi cách để gặp được cậu, thậm chí là phải trở mặt với Lý Bách Thiên, một người đàn ông có tiến có quyền lại từng yêu và theo đuổi cô ta lâu như vậy, chỉ để biết được tin tức của cậu.
Bởi vì Bạch Phi Tuyết biết, đối với nhưng căn bệnh nguy hiểm giống như bệnh máu trắng của Bạch Tố Ngôn vẫn sẽ có người tình nguyện hiến tủy, nhưng cô ta thì sao? Có ai lại muốn hiến đi trái tim mình cho người khác, cho dù có là kẻ có tiền cùng với quyền thế như Lý Bách Thiên thì sao? Hắn có thể ép buộc người khác nhường sự sống cho cô được chắc?
Nhưng Bạch Tố Ngôn thì khác, câu ấy có thể, Bạch Tố Ngôn đang mắc bệnh đương nhiên sẽ càng có khả năng sẽ tặng sự sống cho cô. Vì vậy Bạch Phi Tuyết đã không bỏ qua cơ hội này, làm cách nào cũng phải tìm gặp Bạch Tố Ngôn cho bằng được.
Mà lúc Khuynh Viễn nói với cô ta là cậu ở bệnh viện điều trị rất tốt, đã sắp được xuất viện. Ánh mắt Bạch Phi Tuyết lúc đó không chỉ có kinh ngạc, mà còn chưa đựng một chút thất vọng cùng với không cam.
“Cậu tốt nhất là nên giải thích cho tôi tại sao Tố Ngôn không ở trên giường bệnh, mà lại cùng với cậu chạy ra bên ngoài.”
“Ha ha…” Thành An cười gượng hai tiếng, đánh mắt sang hướng khác cầu cứu Bạch Tố Ngôn: “Đây là bởi vì…”
“Là do tôi cảm thấy ngột ngạc quá, muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.” Khuynh Viễn nói, còn cố tình kéo sự chú ý của Lý Bách Thiên khỏi người Thành An: “Anh không nói với tôi bệnh tình gần đây của Phi Tuyết, tình trạng của em ấy hình như còn nghiêm trọng hơn trước kia.”
“Chuyện của Bạch Phi Tuyết em không cần phải quan tâm đến.” Lý Bách Thiên đè Bạch Tố Ngôn ngồi xuống giường, sau đó giúp cậu lấy thịt vịt quay trong hộp ra: “Tôi vẫn đang cho người tìm kiếm người hiến tặng tim, không chỉ ở trong nước, vậy nên em cứ giao cho tôi là được.”
Thành An rất biết thừa cơ hội, nhân lúc này đã nhanh chóng trốn mất. Khuynh Viễn ngồi trên giường, theo đúng lý thì việc này ngoại trừ giao cho Lý Bách Thiên thì cậu cũng chẳng thể làm gì được để giúp Bạch Phi Tuyết.
Lý Bách Thiên cầm một cái đùi vịt quay đưa lên trước mũi thiếu niên đang nhíu mày, nhìn thấy cậu khịt mũi mấy cái rồi chân mày cũng giãn ra. Bộ dạng như vậy không hiểu sao khiến hắn cảm thấy đáng yêu vô cùng: “Rất ngon, cũng còn nóng. Tôi đã cố gắng về nhanh nhất có thể, còn chút nữa bị cảnh sát gọi lại thăm hỏi.”
Khuynh Viễn nhìn Lý Bách Thiên, không nhịn được cười khẽ sau đó cầm lấy cái đùi vịt kia cắn một cái. Phải nói cậu thèm ăn vịt quay không phải giả, lúc trước bị hạng chế ăn dầu mở, mà cậu cũng chẳng có khẩu vị, bây giờ tốt hơn thì lại thèm không nhịn được.
Lý Bách Thiên ngồi bên cạnh nhìn thiếu niên ăn rất ngon miệng, hắn không khỏi cảm thấy ấm áp lan tràn trong ngực mình. Nhìn thấy trên môi thiếu niên còn dính một vòng mỡ bóng lưỡng, Lý Bách Thiên hơi nhúc nhích yết hầu nuốt xuống, hắn nhanh chóng đánh tan suy nghĩ của mình, đưa ngón cái lau đi cho cậu.
Đối với hành động này của Lý Bách Thiên, Khuynh Viễn chỉ ngừng lại một chút, cười với hắn mà không có tránh đi. Chờ khi cậu ăn xong rồi, nhìn Lý Bách Thiên đang giúp mình dọn dẹp lại nói: “Anh muốn nhốt Phi Tuyết xuống tầng hầm, vì sao vậy?”
Lý Bách Thiên ngừng tay lại một chút, sau đó như không có gì mang hộp rổng ném vào thùng rác: “Lúc đó em phát bệnh, tình huống của mọi người cũng căng thẳng. Cô ta đã lén chạy vào còn la hét ầm ỷ, vì nóng giận nên mới muốn nhốt lại thôi.”
“Vậy tại sao sau đó còn liên tục ngăn cản Phi Tuyết tìm tôi?” Khuynh Viễn cong môi cười nhìn tấm lưng cao lớn của người đàn ông kia: “Vừa rồi còn nặng lời với em ấy như vậy, không phải anh còn từng rất thích Phi Tuyết hay sao? Sao lại…”
“Đừng có nhắc đến cô ta nữa.” Lý Bách Thiên tức giận xoay người, hắn đi đến ngồi xuống giường, hai tay chống ở hai bên người Bạch Tố Ngôn, giam cậu giữa hai cánh tay mình: “Chẳng phải người em thích là tôi à? Vì sao còn quan tâm đến Bạch Phi Tuyết nhiều như vậy?”
Khuynh Viễn khẽ cau mày: “Phi Tuyết giống như em gái tôi, là người thân duy nhất của tôi, đương nhiên phải quan tâm em ấy.”
“Tôi mới chính là người thân duy nhất của em, không phải Bạch Phi Tuyết.” Lý Bách Thiên nghiêm giọng: “Bạch Tố Ngôn em nghe cho rõ, ngoại trừ tôi ra em không được phép tốt với bất kỳ ai khác, không thể nhìn ai khác, càng không thể có tình cảm gì trên mức bạn bè với ai khác, cả là người thân cũng không được.”
Khuynh Viễn im lặng, vị tổng tài yêu đến điên cuồng lại hay ghen đến mức bá đạo trong quy luật vận hành thế giới đây rồi, chỉ là người để yêu đương và người bị ghen tuông của hắn đã hoàn toàn đổi chỗ cho nhau.
Khuynh Viễn chậm rãi nói: “Vậy nếu có một ngày… chỉ là nếu thôi, có một ngày tôi phát hiện ra mình có cha mẹ, hay anh chị em ruột gì đó thì sao?”
“Có cũng không cần nhận.” Giọng Lý Bách Thiên không cho phép từ chối, nói: “Là bọn họ đã bỏ rơi em, không xứng đáng làm người thân của em.”
“Vậy… nếu sau này… tôi có con thì…”
“Em dám sao?” Lý Bách Thiên lập tức bị lời nói của Bạch Tố Ngôn kích động, hắn đẩy ngã cậu xuống giường, túm lấy hai cổ tay cậu: “Em dám nói lại một lần nữa không?”
Khuynh Viễn bị đẩy một cái choáng váng, vậy mà khi nghe thấy những lời tức giận của Lý Bách Thiên thì lại bật cười. Cậu nhổm thân trên lên, hôn lên môi hắn: “Đương nhiên không dám. Trừ khi anh có năng lực làm cho tôi sinh con, còn không thì… anh sinh?”
Đôi mắt chỉ chứa đựng duy nhất một gương mặt đang tươi cười của thiếu niên, Lý Bách Thiên đè người mình xuống, hoàn toàn bao phủ lấy cơ thể cậu. Dù thời gian hai người thẳng thắn thứa nhận với nhau đã lâu, nhưng bởi vì bệnh tình của Bạch Tố Ngôn mà ngoài hôn nhẹ thì giữa bọn họ cũng không có tiến triển gì lớn.
Lúc này cũng không còn là một nụ hôn chạm môi đơn giản như trước, Khuynh Viễn có thể cảm nhận được sự khao khát cùng xâm chiếm từ nụ hôn của Lý Bách Thiên, cậu từ từ nhắm mắt lại đón nhận cái hôn của hắn.
Nhận thấy được hành động thuận theo của thiếu niên, Lý Bách Thiên càng không cần kiềm chế chính mình. Hắn gặm cắn bờ môi mềm của Khuynh Viễn, mυ'ŧ lấy rồi dùng lưỡi cậy mở khớp hám của đối phương, nhanh chóng tiến vào bên trong khoang miệng cậu.
Hô hấp cứ như đang bị người đàn ông này cướp đi từng ngụm từng ngụm, Khuynh Viễn vụng về dùng đầu lưỡi đáp lại hắn. Nụ hôn về sau lại bắt đầu day dưa đầu lưỡi mà quấn lại với nhau, trong phòng dưỡng bệnh riêng biệt vang lên những âm thanh khiến người đỏ mặt.
Lý Bách Thiên không ngờ đến là nụ hôn này lại khiến cho hắn khó lòng dứt ra như vậy, phải chờ khi thiếu niên dường như không thở nổi nữa thì hắn mới luyến tiếc mà lui lại.
Cuối cùng cũng có thể hít thở một cách thông thuận, bờ ngực Khuynh viễn phập phồng nhẹ, sắc mặt hơi đỏ hống, đôi mắt chứa ánh nước mông lung nhìn gương mặt trưởng thành lại đẹp đến từng góc cạnh của Lý Bách Thiên.
Lý Bách Thiên lúc này khó lòng kiềm chế bởi vì gương mặt động tình của Bạch Tố Ngôn, hắn vừa tách ra lại lập tức ngậm lấy môi dưới của cậu mυ'ŧ nhẹ, sau đó tiếp tục chen vào trong, hút lấy toàn bộ mật ngọt trong miệng cậu.
"Ừm…” Hành động của Lý Bách Thiên càng thô bạo hơn vừa rồi khiến Khuynh Viễn cảm thấy lưỡi của mình bị hắn mυ'ŧ đến tê dại, cậu vòng tay lên ôm lấy hắn, đơn giản mà thừa nhận sự khao khát muốn chiếm đoạt của hắn.
Tình cảm của cả hai sau nụ hôn này lại tiến thêm một bậc, nhưng lại bởi vì hoàn cảnh không thích hợp nên cuối cùng cũng chỉ ngừng lại ở đó. Khuynh Viễn điều dưỡng tại bệnh viện thêm gần một tuần mới xuất viện, thời gian này giữa cậu và Lý Bách Thiên lại xuất hiện thêm một thói quen, mỗi đêm đều sẽ trải qua nụ hôn ngọt ngào nhất mới tiến vào giấc ngủ.