Thế Giới Có Anh

Quyển 1 - Chương 19: Nam Chính Nam Phụ Cũng Thành Đôi

Khuynh Viễn vừa ngồi dậy từ trên giường, cậu đang cố gắng dũi tay co chân một chút thì cửa phòng lại bị người mạnh tay mở ra, cậu ngạc nhiên nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước cửa, ánh mắt hắn không còn vẻ nín nhịn như trước mỗi khi nhìn cậu, mà bên trong lại chưa đầy cảm xúc dâng trào không thể che đây.

“Bách Thiên?” Khuynh Viễn vừa lên tiếng thì người đàn ông kia đã nhanh chân đi đến, hắn vậy mà không có ôn nhu như ngày thường, hơi thô bạo ôm chặt lấy cậu: “Bách Thiên? Anh làm sao vậy?”

“Tố Ngôn…” Ôm chặt thiếu niên, Lý Bách Thiên chỉ hận không thể nói cho cậu biết được tâm trạng của hắn hiện tại là như thế nào. Chỉ có thể ôm chặt lấy cậu mà khàn giọng gọi: “Tố Ngôn.”

Âm giọng trầm ấm không chút lạnh lẽo của người nọ gọi bên tai mình, Khuynh Viễn hơi ngây ra một chút sau đó cũng vòng tay ôm lại hắn. Cậu đoán rằng Lý Bách Thiên có lẽ đã nhận được tin tức của người chủ động hiến tủy, cũng không có lên tiếng hỏi hắn.

Trước kia chỉ toàn phải sắm vai diễn không tốt đẹp gì, không phải vui chơi qua đường thì là lợi dụng lẫn nhau. Hệ thống 1303 luôn ra lệnh cho Khuynh Viễn làm những việc mà cậu không muốn, không làm thì hình phạt lên linh hồn chẳng khác nào mang linh hồn cậu đi xé rách. Khuynh viễn bất đắc dĩ không thể không làm theo, sau đó thì phải gánh nhận hậu quả cho những gì mà mình đã làm, nó chẳng khác nào hệ thống bi kịch của nhân vật phụ cả.

Hiện tại được người đàn ông này ôm chặt trong lòng khiến Khuynh Viễn cảm nhận được một chút ấm áp, cậu nhận ra hắn thật sự rất yêu mình, là thật lòng yêu mình. Đáng tiếc… tất cả những thứ này lại chỉ vì hắn là mục tiêu nhiệm vụ của cậu, còn cậu chính là một linh hồn ngoại lai mang trên mình một mảnh linh hôn khác của hắn.

Có thể ở thế giới này Bạch Tố Ngôn yêu Lý Bách Thiên, Lý Bách Thiên yêu Bạch Tố Ngôn. Nhưng đối với Khuynh Viễn…. đây chỉ là một nhiệm vụ không hơn không kém. Cậu cần tình yêu của Lý Bách Thiên, để đi đến mục đích cuối cùng là có được cơ thể sống ở thế giới chủ… chỉ thế mà thôi.

Cuộc phẫu thuật cấy ghép tủy của Bạch Tố Ngôn được sắp xếp tiến hành nhanh nhất có thể, thời gian hiến tủy và cấy ghép thế nhưng lại kéo dài suốt một ngày. Ngày hôm đó Lý Bách Thiên cứ như đã dùng hết tất cả lý trí cùng kiên nhẫn cả đời mình, chỉ để ngôi ở trước phòng phẫu thuật mà chờ đợi.

Lần phẫu thuật này đã được chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng từ rất lâu, chỉ chờ khi tìm được người hiến tủy thích hợp liền có thể bắt đầu ngay, vì vậy mà có thể nói là không có nguy hiểm gì quá lớn. Bạch Tố Ngôn sau khi phẫu thuật đã ở lại bệnh viện để phục hồi, thời gian này Lý Bách Thiên luôn ở cạnh cậu, một bước cũng không rời.

Sau một tuần nằm viện, cơ thể Bạch Tố Ngôn vậy mà cũng giống lúc phát bệnh, quá trình hồi phục tiến triển nhanh hơn người khác rất nhiều. Thậm chí là các chuyên gia về bệnh ung thư máu cũng không thể giải thích được, có thể vì thể chất của Bạch Tố Ngôn khá đặc biệt, đáng tiếc rằng có vị Lý đại thiếu gia kia ở đó, bọn họ cũng không cách nào xin phép lấy máu của Bạch Tố Ngôn đi làm thí nghiệm kiểm tra được.

Sức khỏe của Bạch Tố Ngôn hồi phục nhanh chóng, thậm chí có thể dùng bằng mắt thường nhìn thấy nước da trắng bạch của cậu mỗi ngày lại thay đổi, bây giờ nhìn vào thiếu niên chỉ thấy nước da cậu hồng hào lại vô cùng có sức sống.

“Tố Ngôn, hôm nay thế nào rồi.”

Khuynh Viễn đang đọc sách ở trên giường, nghe thấy tiếng hỏi mới bỏ sách qua một bên, nở nụ cười vời người kia: “Rất tốt, sao bác sĩ An hôm nay cũng lại đến đây vậy?”

Thành An mặc áo blouse trắng, trên cổ còn mang ống nghe, một tay đặt trong túi áo đi vào: “Đến thăm cậu không tốt sao? Cậu vậy mà nói ra mấy lời không hoang nghênh tôi như vậy?”

“Đâu có, tôi chỉ lo lắng anh bận rộn công việc như vậy mà ngày nào cũng phải tốn thời gian đến đây một chuyến.”

“Cậu ban đầu chính là bệnh nhân của tôi, tôi ít nhiều gì cũng phải quan tâm tới tình huống phục hồi của cậu chứ.” Thành An cười nói, sau đó lại nhìn xung quanh phòng: “Lý tổng đâu? Sao lại không thấy?”

Khuynh Viễn mỉm cười dịu dàng: “Thời gian trước ăn không ngon, lại còn bị cấm ăn rất nhiều thứ, cho nên từ hôm qua em lại bắt đầu thèm ăn thịt vịt quay.”

“Ha ha ha, không nghĩ tới vẻ mặt của Lý tống lúc đi mua vịt quay cho cậu là như thế nào.”

Khuynh Viễn cũng cảm thấy buồn cười, vốn dĩ Lý Bách Thiên muốn gọi điện cho thư ký của mình đi mua, vậy mà Khuynh Viễn lại yêu cầu hắn tự đi, vẻ mặt tối đen đó của hắn đúng là có chút không diễn tả được.

“Bị quản lý chặt quá đúng không? Hay là lợi dụng lúc Lý tổng không có ở đây thì ra ngoài đi dạo một lát đi, dù sao bệnh tình của cậu cũng hồi phục rất nhanh, bây giờ lại giống như chưa từng bệnh qua vậy.”

Đương nhiên rồi, là bởi vì cậu tận dụng lợi ích từ việc thỏa thuận giao dịch với 1710 mà. Số liệu hệ thống tối đa là một phúc lợi mà không biết bao nhiêu thần thức có mơ tưởng cũng không mơ tới được, cậu sở hữu thứ này thì cơ thể Bạch Tố Ngôn chỉ sợ không cần điều trị phục hồi tự nhiên cũng có thể chạy nhảy như thường.

“Được.” Khuynh Viễn kéo chăn trên người mình ra rồi xuống giường bệnh, không có Lý Bách Thiên ở đây thì cậu cũng nên ra ngoài vận động chút, chờ hắn trở lại thì chắc chắn chỉ được phép ngồi một chỗ thêm vài ngày.

Đi trên hành lang bệnh viện, Thành An dẫn Bạch Tố Ngôn ra khuôn viên phía trước bệnh viện muốn cậu tắm nắng, hít thở không khí một chút. Hắn vừa đi vừa nói: “Cậu không biết lúc cậu trong phòng phẫu thuật thì Lý tổng đáng sợ như thế nào đâu, ngài ấy ngồi ở chiếc ghế trước cửa phòng phẩu thuật cả ngày, cả không khí xung quanh cũng làm cho người ta phải nghẹn thở không dám tới gần.”

“Chuyện này… tôi có thể tưởng tượng ra được.” Khuynh Viễn suy tư rồi trả lời.

“Tôi làm bác sĩ riêng cho Lý gia cũng được một thời gian rồi, cha của tôi còn làm việc cho nhà họ Lý đến hơn hai mươi năm đấy, vì vậy tôi cũng thường xuyên đến đó khi con nhỏ.” Thành An lại làm như mình vô tình hỏi: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lý tổng mất kiểm soát như vậy, quan hệ giữa hai người thật sự rất tốt.”

Khuynh Viễn cười nói: “Đúng vậy.”

Thành An liếc mắt nhìn Bạch Tố Ngôn, thấy cậu không nói thêm gì cũng không tiện hỏi lại hỏi thêm một vấn đề, hắn lại nói chuyện cùng cậu một lúc thì hai người cũng ra tới khuôn viên phía trước khu nghỉ của bệnh viện, ở đầy có thảm cỏ, cũng có cây xanh vài chục đến trăm tuổi. Nơi này dùng để bệnh nhân trong lúc dưỡng bệnh có không gian thoải mái để đi dạo, không cảm thấy buồn chán.

“Tố Ngôn.”

Đang nói chuyện với Thành An lại nghe thấy có người lớn tiếng gọi mình, cả hai xoay đầu nhìn lại phía sau hành lang thì thấy một cô gái đuổi theo họ. Thành An trong lòng kêu lên không xong, nhưng lúc này cũng không kịp che mắt Bạch Tố Ngôn lại.

“Phi Tuyết?” Khuynh Viễn vẻ mặt kinh ngạc, sau đó lập tức bước trở về.

Thành An dùng tay vỗ trán mình một cái, bây giờ hắn gây ra chuyện lớn rồi, một lúc nữa Lý tổng trở về mà biết được có khi nào hắn cũng mất việc luôn hay không?

“Tô Ngôn.” Thấy Bạch Tố Ngôn đi lại hướng mình, Bạch Phi Tuyết đuổi theo có chút vất vã, cô đứng lại để cậu tự đi đến. Tay vịnh lấy tường, hơi thở gấp gáp nặng nhọc: “Đúng… đúng là anh rồi.”

Khuynh Viễn nhanh chóng đi đến, lo lắng nhìn Bạch Phi Tuyết: “Sao em lại ở đây? Đừng thở mạnh quá, từ từ thôi, đừng gấp.”

“Em…” Bạch Phi Tuyết hít thở mạnh, cô vuốt ngực mình vài cái, chờ khi tốt hơn mới nói thành câu: “Em đến bệnh viện tiến hành kiểm tra, gần đây tình trạng không tốt lắm. Vừa hay lúc đi ra lại nhìn thấy anh nên vội đuổi theo, Tố Ngôn… em còn tưởng là mình nhìn lầm…”

“Bệnh của em trở nặng sao? Bác sĩ nói thế nào?”

“Chuyện này…” Bạch Phi Tuyết thấy người mặc áo blouse của bác sĩ đi tới, cô cũng không tiện nói nhiều. Bây giờ mới chú ý đến đồ bệnh nhân trên người Bạch Tố Ngôn, cô vội nắm lấy tay cậu: “Tố Ngôn, anh làm sao vậy? Sao lại phải nhập viện, có phải anh bị bệnh không?”

“Không có gì.” Bạch Tố Ngôn cười dịu dàng với Bạch Phi Tuyết: “Trước đó có xảy ra chút chuyện, bây giờ anh không sao nữa, vài ngày sau là có thể xuất viện được rồi.”

“Không sao nữa?” Ánh mắt Bạch Phi Tuyết hiện lên vẻ ngạc nhiên sau đó lập tức trở lại bình thường như không có gì, cô thở phào nói: “Vậy thì tốt, em còn lo lắng như vậy…”

Mốt chút thay đổi trong mắt Bạch Phi Tuyết có thể Thành An sẽ không chú ý, không nhận ra. Nhưng Khuynh Viễn lại không hề bỏ sót ánh mắt ấy, trong lòng cậu trầm xuống, bắt đầu có một loại suy nghĩ mà tới chính mình cũng không ngờ đến.