Bạch Tố Ngôn bị bệnh tật dày vò cả một đêm, đầu đau xương nhức. Lý Bách Thiên cũng một đêm không ngủ, hắn ở bên giường canh chừng cho cậu, lại dỗ cậu đến buổi sáng mới thấy Bạch Tố Ngôn hơi tốt hơn mà ngủ được một chút.
Ông Thành nhìn thấy đại thiếu gia nhà mình như vậy cũng đau lòng, đợi tới khi Bạch Tố Ngôn ngủ say một chút mới khẽ khàng đi vào trong phòng, giọng thật nhỏ đề nghị: “Đại thiếu gia, hay là cậu đi nghỉ…”
“Suỵt” Lý Bách Thiên ra hiệu cho ông Thành đừng nói gì, gương mặt điển trai của hắn ẩn chứa mệt mỏi, dưới mắt cũng đã xuất hiện quần thâm. Lý Bách Thiên cúi người nhẹ hôn lên trán Bạch Tố Ngôn rồi mới đứng lên khỏi giường, trước ánh mắt hoảng sợ của ông Thành mà bước ra khỏi phòng.
Ông Thành nhìn thấy những ngày này đại thiếu gia vẫn luôn quan tâm cùng lo lắng cho cậu Bạch ra sao, cũng nhìn thấy hắn đau lòng như thế nào mỗi khi cậu Bạch trở bệnh. Ông đã sớm đoán ra mối quan hệ của họ không thể chỉ là bạn bè bình thường, nhưng tận mắt nhìn thấy thì vẫn có hơi kinh ngạc và khó xử.
Mang một tâm trạng mâu thuẫn đi ra khỏi phòng, Ông Thành chỉ biết lắc đầu thở dài. Ông chính mắt nhìn thấy đại thiếu gia trưởng thành, xem hắn cũng giống như con trai mình. Cậu Bạch cũng rất tốt, ông cảm thấy thương cảm cùng xót xa khi mỗi ngày nhìn cậu càng thêm gầy yếu xanh xao, nhưng chuyện này rất khó nói.
Cậu Bạch dù sao cũng là đàn ông, mà Lý gia cho đến hiện tại cũng chỉ còn có một mình đại thiếu gia, nếu như đại thiếu gia thích đàn ông thì gia nghiệp Lý Gia sau này phải làm sao đây? Mà khoan hãy nói đến chuyện này, tình hình hiện giờ của cậu Bạch cũng rất không tốt, chỉ sợ…
Khi tiếng đóng cửa phòng rất khẽ vang lên, thiếu niên vẫn đang say ngủ trên giường chậm rãi mở mắt ra. Cậu không có hành động nào khác, chỉ im lặng nhìn trần nhà một màu sám tro buồn tẻ.
Khuynh Viễn đóng vai bệnh nhân cũng không dễ dàng gì, cậu lựa chọn gánh chịu nỗi khổ do bệnh tật mang lại chứ không để cho 1710 làm giảm đau đớn giúp mình. Những lúc cơ thể đau nhức đến muốn rơi nước mắt, Khuynh Viễn còn nhận ra vẻ mặt hoảng hốt sợ hãi của Lý Bách Thiên.
“1710, tình hình của Bạch Phi Tuyết lúc này thế nào rồi?”
Hệ thống: [Bạch Phi Tuyết vẫn đang tìm cách để gặp được ký chủ, hai ngày trước cô còn trực tiếp đi tìm chủ nhân, nói nếu không để mình gặp được cậu thì sẽ báo cảnh sát rằng chủ nhân đang giam giữ người trái phép. Cô ta thật sự đã chọc giận chủ nhân, đã bị ngài ấy đuổi việc rồi, tình hình hiện tại đang không tốt lắm.]
Khuynh Viễn thầm cười nhạo: “Nghĩ cũng thật lạ, Bạch Phi Tuyết trong quy luật vận hành của thế giới này đáng ra cũng không đến mức thâm tình với Bạch Tố Ngôn như vậy. Khi Bạch Tố Ngôn đột nhiên biến mất, cô ta luôn làm như đó là lẽ đương nhiên vì cậu đang có việc ở nơi khác, đến cuối cùng khi biết được sự thật cũng chỉ cảm thấy day dứt, lại vì Bạch Tố Ngôn mà nhỏ vài giọt nước mắt trước mộ cậu ấy, sau đó lại trở về với cuộc sống hạnh phúc của mình.”
"Nữ chính lòng dạ hời hợt như vậy mà lúc này lại làm ra đủ chuyện chỉ để gặp được Bạch Tố Ngôn, ngươi nói xem có lạ hay không?"
[Hiện giờ chủ nhân chính là Lý Bách Thiên, không chỉ khiến cho tình cảm của nam chính trong quy luật vận hành bị thay đổi, chuyển hướng sang yêu ký chủ, mà còn hoàn toàn lạnh nhạt thậm chí là sinh ra cảm giác thù ghét đối địch với nữ chính Bạch Phi Tuyết. Cô ấy đương nhiên cũng không thể vô tư được giống như trong quy luật vận hành của thế giới, cả ngày chỉ biết buồn bã suy nghĩ đến việc mình yêu nam chính, nhưng lại không đủ can đảm để tiếp nhận đối phương vì địa vị hai người quá khác nhau.]
[Mà hiện tại thì chủ nhân lại bắt đầu thờ ơ lạnh nhạt sau khi bị Bạch Phi Tuyết từ chối, không còn tiếp tục theo đuổi cô nữa, không có nam chính kéo chân cho nên nữ chính lại bắt đầu lo lắng cho người anh trai lớn lên từ nhỏ, vẫn luôn đối tốt với mình cũng là điều bình thường.]
“Dù sao cũng không còn quan trọng nữa, hiện giờ Lý Bách Thiên đã chịu hoàn toàn mở lòng với ta. Chờ thêm một thời gian là đã có thể bắt đầu hấp thu mảnh vỡ linh hồn kia của chủ nhân ngươi rồi.”
Hệ thống: […]
“Làm sao vậy? Sao không nói gì?” Khuynh Viễn cảm thấy 1710 có hơi lạ, giọng nói vừa rồi cũng không còn chút vui vẻ như lúc mới nhận ra cậu đã thành công khiến Lý Bách Thiên có tình cảm với mình.
1710 không lập tức trả lời, một phút sau mới vang lên giọng nói non mềm của nó trong đầu Khuynh Viễn: [Ký chủ còn định chờ đến bao giờ?]
“Sao cơ?”
[Tôi nhìn thấy chủ nhân vì ký chủ mà đau lòng như vậy, thế mà ký chủ còn cố ý kéo dài thời gian, trái tim ký chủ là làm bằng sắt sao?]
Khuynh Viễn: “…”
Thì ra là đang cảm thấy bất bình cho chủ nhân của mình, Khuynh Viễn phì cười: “Đôi khi ta cảm thấy ngươi thật không giống như một hệ thống chút nào, còn là một đứa nhỏ rất đáng yêu nữa.”
[Tôi ban đầu vốn dĩ cũng không phải là hệ thống.] Giọng 1710 trở nên bực dọc.
“Được rồi, trước kia ngươi là gì ta không biết, nhưng bây giờ ngươi chính xác là hệ thống của ta.” Khuynh Viễn buồn cười nói với 1710: “Như vậy cứ tiến hành bước tiếp theo đi, dù sao ta cũng muốn nhiệm vụ của mình nhanh chóng hoàn thành một chút.”
***
Hôm nay lại phải lấy tủy để xét nghiệm, bởi vì tình huống phát bệnh của Bạch Tố Ngôn nhanh hơn những người khác, nên mấy vị chuyên gia nghiên cứu và bác sĩ vẫn phải liên tục để ý quan sát đến tình trạng của cậu.
Sau một hồi cực khổ vì bị lấy tủy, Khuynh Viễn thậm chí một ngón tay cũng chẳng muốn động nữa, cậu rõ ràng là đang tự mình muốn chịu khổ mà.
“Không sao rồi.”
Một cảm giác ấm áp bao phủ lên gò má cậu, Bạch Tố Ngôn nhìn Lý Bách Thiên rồi nhẹ nhàng mỉm cười với hắn. Đôi mắt Lý Bách Thiên từ lạnh lẽo lại có thêm chút độ ấm, hắn dùng tay vén lọn tóc ướt mồ hôi trên trán Bạch Tố Ngôn, sau đó cúi người luồn tay qua nách cùng với hai đầu gối cậu rồi bế lên.
Cảm giác cân nặng của thiếu niên trên tay mình quá mức mơ hồ, Lý Bách Thiên không nói một lời bế cậu trở về phòng. Đặt Bạch Tố Ngôn lên giường, lại tận tay giúp cậu thay bộ đồ ngủ đã ướt mồ hôi trên người ra.
Thời gian đầu khi Lý Bách Thiên giúp cậu thay đồ sau khi lấy tủy như vậy, Bạch Tố Ngôn vẫn có phản ứng cự tuyệt, ngượng ngùng đến đỏ mặt, nhưng vì những lúc này cậu đã đau đến toát mồ hôi nên cũng chỉ có thể để hắn giúp, từ từ lại không còn không khí xấu hổ nữa.
Tự nhiên hôn nhẹ xuống môi Bạch Tố Ngôn, Lý Bách Thiên xoa đầu cậu lại nói: “Tôi đi lấy cho em chút đồ gì đó để ăn, dù không muốn cũng phải ăn.”
Bạch Tố Ngôn đơn thuần nhìn hắn, sau đó gật đầu trả lời: “Được.”
Một nữ người làm theo lời quản gia mang đồ ăn lên cho Bạch Tố Ngôn, khi vừa lên lầu hai lại nhìn thấy đại thiếu gia từ trong phòng cậu Bạch đi ra. Hai chân mày hắn nhíu chặt, vừa ra ngoài đã nghiến răng mà nện vào tường một đấm khiến cho tay của nữ người làm cũng hoảng sợ mà run lên.
Lý Bách Thiên nghe thấy tiếng động thì nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt của hắn lúc này dọa cho hầu gái kia cứng cả người, đứng im không dám nhúc nhích. Lý Bách Thiên thở ra một hơi lấy lại bình tĩnh, hắn định đi đến lấy khay thức ăn thì lại nhìn thấy Thành An đang vội vã chạy lên từ lối cầu thang.
“Lý thiếu gia.” Thành An vội vàng đến mắt cũng không nhìn ra là nữ người làm đang sợ đến run cầm cập, chạy đến chỗ của Lý Bách Thiên, trên tay hắn còn đang cầm một bản xét nghiệm: “Tìm được rồi, cuối cùng cũng tìm được rồi. Ngài mau nhìn xem đi…”
Tuy câu nói của Thành An không rõ ràng là tìm được cái gì, nhưng đối với tình huống ở Lý gia hiện tại, còn có thể khiến cho hắn vui mừng chạy đến báo tin như vậy thì còn là chuyện gì cho được.
Lý Bách Thiên nhanh tay cầm lấy tờ giấy xét nghiệm của Thành An đưa qua, trên đó có hai cột thông tin, một bên là Bạch Tố Ngôn, một bên còn lại là của người hiến tủy. Kết quả cuối cùng còn cho ra mức độ phù hợp và tương đồng lên đến 97%, hai mắt Lý Bách Thiên nhìn chằm chằm vào đó không rời, một lúc lâu sau hắn mới ngã người về phía sau, dáng vẻ nhẹ nhàng thả lỏng mà tựa lưng lên tường.
“Là một tuần trước người này đến bệnh viện nói là muốn hiến tủy, phải cần thời gian kiểm tra nên đến hôm nay mới nhận được kết quả, tôi lập tức đến đây báo tin cho ngài.” Thành An cười nói: “Thật là tốt quá rồi, cậu Bạch cuối cùng cũng được cứu rồi.”
“Thật sao?” Ông Thành lúc này cũng vừa hay nghe thấy, ông mừng rỡ hỏi lại: “Cậu Thành An nói là thật chứ?”
“Đường nhiên là thật rồi, chuyện này tôi làm sao dám mang ra mà nói đùa được chứ.”
“Thật tốt… tôi biết mà, cậu Bạch còn trẻ như vậy, lại hiền lành như vậy… ông trời làm sao có thể để cậu ấy…”
“Bác Thành.” Lý Bách Thiên lúc này lại nắm lấy một bên vai ông Thành, vành mắt hắn vậy mà lại có chút hồng: “Người hiến tủy này… tôi có thể nhờ bác…”
“Đại thiếu gia, cậu an tâm giao cho tôi đi, tôi nhất định sắp xếp ổn thỏa, cũng sẽ đền đáp xứng đáng cho người đã hiến tủy.”
“Vậy… cảm ơn bác.” Lý Bách Thiên khàn khàn giọng, sau đó thì xoay lưng đi trở về phòng của Bạch Tố Ngôn, trên tay vẫn đang siết chặt tờ giấy xét nghiệm kia.