Sắc mặt Lý Bách Thiên lập tức trở nên không tốt, thế nhưng hắn lại không có cách nào nổi giận với Bạch Tố Ngôn, càng không cho phép mình lớn tiếng với cậu: “Đúng vậy.”
Nghe Lý Bách Thiên bình tĩnh thừa nhận như vậy, Khuynh Viễn lại hỏi: “Cô ấy đâu rồi?”
“Bạch Phi Tuyết lén đi theo phía sau tôi, muốn tìm tới gặp cậu.” Lời nói của Lý Bách Thiên rất chậm, vừa nói vừa quan sát thái độ của Bạch Tố Ngôn: “Nhưng lúc đó tình trạng của cậu không tốt nên tôi không để Bạch Phi Tuyết lên đây, đã bảo người đưa cô ta về rồi.”
“Cậu muốn gặp Bạch Phi Tuyết sao?” Lý Bách Thiên nói xong lại hỏi thêm một câu.
Bạch Tố Ngôn im lặng một chốc, sau đó mỉm cười lắc đầu nói: “Không… tôi không muốn để Phi Tuyết nhìn thấy bộ dạng vào lúc này của mình.”
“Vì sao?” Lý Bách Thiên cố gắng kiềm chế tức giận, hắn còn sợ mình sẽ không giữ được mà rời tay khỏi gương mặt Bạch Tố Ngôn: “Cậu quan tâm Bạch Phi Tuyết như vậy, lại lo lắng cô ấy biết chuyện mình bị bệnh, tất cả đều là vì cậu thích Bạch Phi Tuyết?”
Hai mắt Khuynh Viễn hơi hơi mở lớn, sau đó há miệng mở miệng một hồi mới có thể nói ra tiếng: “Không phải.”
Cơn nóng giận của Lý Bách Thiên cũng theo hai chữ này thốt ra từ miệng Bạch Tố Ngôn ma hạ xuống, hắn lên tiến hỏi: “Không phải? Trước kia chính cậu thừa nhận với tôi rằng mình thích cô ấy còn gì?”
Khuynh Viễn im lặng nhìn hắn, được một lúc thì lại nở nụ cười, nụ cười này của cậu có chút chua chát cùng với không chút hy vọng. Ngay lúc Lý Bách Thiên còn đang ngẩng người bởi vì nụ cười của mình, Khuynh Viễn lên tiếng: “Tôi nói dối, tôi chỉ xem Phi Tuyết như em gái của mình mà thôi, cũng giống như là người thân duy nhất trên đời.”
Hắn tin, dù trước đó Bạch Phi Tuyết đã từng nói những lời y như vậy để giải thích cho mối quan hệ giữa hai người họ, nhưng Lý Bách Thiên khi đó chỉ biết ghen tuông mù quáng. Trái lại là bây giờ khi nghe Bạch Tố Ngôn cũng nói những lời này, hắn lại tin, không một chút nghi ngờ.
“Vì sao?” Lý Bách Thiên không làm ra hành động gì kỳ lạ, hắn bình tĩnh hỏi lại cậu: “Lý do khiến cậu nói dối rằng mình thích Bạch Phi Tuyết là gì?”
“Lý do liệu có quan trọng như vậy sao?” Khuynh Viễn nghiêng đầu đi: “Anh chỉ cần biết giữa tôi và Phi Tuyết thật sự không có chút tình cảm riêng tư nào, sau này nhất định phải chăm sóc cho cô ấy thật tốt. Cả tôi và Phi Tuyết đều là cô nhi, nếu như tôi…”
“Bạch Tố Ngôn.” Lý Bách Thiên lại không khống chế được mà lớn tiếng với Bạch Tố Ngôn, lúc này hắn lại nhìn thấy khóe mắt hơi nghiêng của cậu dường như đã đỏ lên, còn mang theo màn sương ướŧ áŧ.
Lý Bách Thiên lập tức khống chế lại âm giọng của mình, hắn nhẹ nhàng kéo mặt Bạch Tố Ngôn trở lại nhìn mình, khẽ dùng ngón tay lau qua hàng mi thấm chút nước mắt của cậu: “Rất quan trọng.”
Bạch Tố Ngôn hơi ngẩn người nhìn Lý Bách Thiên, lúc này lại nghe hắn dịu dàng nói: “Lý do khiến cậu phải nói dối tôi thật sự rất quan trọng, nói với tôi đi Bạch Tố Ngôn.”
“Tôi…” Ánh nước trong mắt Bạch Tố Ngôn hơi đảo quanh, cậu ngập ngừng nói: “Tôi là bởi vì… thân phận của anh quá cao lớn, càng cách xa so với những người xuất thân từ cô nhi viện như chúng tôi. Tôi chỉ là muốn chắc chắn anh có thật lòng với Phi Tuyết hay không, có thể…”
“Cậu nói dối.” Lý Bách Thiên cắt ngang lời nói dối vụng về của Bạch Tố Ngôn, hắn cũng chẳng hy vọng cậu sẽ tự mình thẳng thắng với hắn nữa. Lý Bách Thiên giữ không cho Bạch Tố Ngôn xoay đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu: “Nếu thật sự là vì Bạch Phi Tuyết, vậy thì tại sao tối hôm đó cậu lại hôn tôi? Tại sao lại hỏi tôi có thật sự thích cô ấy nhiều như vậy hay không?”
Khuynh Viễn trợn tròn mắt nhìn Lý Bách Thiên, cậu tỏ ra mình không hề hay biết là lúc đó Lý Bách Thiên chỉ đang giả vờ ngủ, bày ra bộ mặt vừa bất ngờ vừa hoảng sợ: “Anh… không phải lúc đó anh…”
“Lúc cậu hỏi tôi câu đó thì tôi đã tỉnh rồi, chẳng qua tôi vẫn giả vờ như mình không biết gì mà thôi.”
“Tôi… tôi không…”
“Bạch Tố Ngôn.” Lý Bách Thiên dùng giọng khẳng định nói: “Người mà cậu thích là tôi, không phải Bạch Phi Tuyết.”
Bạch Tố Ngôn thật sự đã không còn lời nào để giải thích cho hành động của mình, cuối cùng chỉ có thể im lặng nhìn Lý Bách Thiên, cứ như chỉ cần cậu không trả lời thì tất cả những chuyện đó đều chưa từng xảy ra vậy.
Nhìn thấy bộ dáng ngoan cố của thiếu niên khiến cho hắn có hơi khó chịu, Lý Bách Thiên trầm giọng: “Tại sao đến bây giờ cậu vẫn không chịu thừa nhận chuyện bản thân mình thích tôi? Tôi sẽ không chán ghét, cũng sẽ không xua đuổi cậu.”
“Nhưng người anh thích lại không phải là tôi.”
Không khí trở nên vô cùng im lặng, Lý Bách Thiên nhíu mày chờ đợi Bạch Tố Ngôn nói tiếp, nhưng cậu thì sau một câu đó lại nhất quyết không mở miệng nữa.
Để kết thúc cho loại tình huống khó xử này, Lý Bách Thiên thế mà lại bắt đầu bằng một nụ hôn. Hắn nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi tái nhợt của Bạch Tố Ngôn, nụ hôn vô cùng dịu dàng, tựa như là sợ sẽ làm cậu bị thương.
Khi môi mình chạm vào môi thiếu niên, Lý Bách Thiên có thể nhận ra được cảm xúc xao động trong lòng mình. Hắn thừa nhận bản thân đã thật sự yêu cậu, hắn yêu Bạch Tố Ngôn.
Rơi khỏi môi Bạch Tố Ngôn, nhìn cậu đang ngây ra như tượng đá không dám tin mà nhìn mình. Lý Bách Thiên lên tiếng nói: “Người mà tôi yêu, chính là cậu.”
Bạch Tố Ngôn lúc này mới có phản ứng, cậu lúng túng muốn quay đầu đi nhưng lại bị Lý Bách Thiên giữ chặt, không còn cách nào khác là phải nhìn thẳng đối diện với hắn: “Nhưng… nhưng không phải trước đó anh… Phi Tuyết.”
“Vào cái đêm tôi uống say, trước đó một ngày Bạch Phi Tuyết đã từ chối tình cảm của tôi.” Lý Bách Thiên chậm rãi nói: “Kể từ khi cậu lén hôn tôi, phát hiện ra tình cảm của cậu, mọi thứ cũng đã dần dần thay đổi.”
“Tôi không còn chỉ chú ý tới một mình Bạch Phi Tuyết, càng không còn khó chịu vì bị cô ta từ chối nữa. Trái lại ánh mắt tôi lại chỉ có thể đặt trên người cậu, ở bất cứ đâu cũng chỉ nghĩ đến cậu.” Không quan tâm Bạch Tố Ngôn bị lời nói của mình làm cho ngây ngốc, hắn lại nói: “Bạch Tố Ngôn, nếu cậu vẫn chưa nghe rõ thì tôi có thể lặp lại một lần nữa, người mà bây giờ tôi yêu chính là cậu, Bạch Tố Ngôn.”
Nước mắt của Bạch Tố Ngôn sau khi nghe thấy những lời này thì chậm rãi rơi xuống, cậu không nói gì cả, cứ mặc kệ cho nước mắt tràn ra ngoài khóe mi, im lặng mà nhìn hắn.
Lý Bách Thiên lại dùng tay lau đi nước mắt của Bạch Tố Ngôn, cúi đầu hôn lên mắt cậu: “Đừng bao giờ nói mình sẽ chết, cũng đừng nghĩ tới việc sẽ hiến tim cho Bạch Phi Tuyết nữa. Tôi sẽ không để cậu chết, Bạch Tố Ngôn cậu không thể từ bỏ việc trị bệnh được có biết không?”
Không nghe thấy đối phương trả lời, chỉ nhìn thấy cậu khẽ cắn vành môi mình. Còn thật sự sợ cậu sẽ tự cắn bản thân đến chảy máu, Lý Bách Thiên nhẹ hôn lên môi cậu một cái. Hắn khàn giọng: “Xin cậu tiếp tục sống, vì tôi có được hay không?”
“Tôi…” Giọng Bạch Tố Ngôn mang theo một chút nghẹn nho nhỏ: “Tôi thật sự có thể sống tiếp? Tôi thật sự có thể khỏi bệnh sao?”
“Đương nhiên, tôi nhất định sẽ tìm được người hiến tủy có mức độ phù hợp với cậu, dù phải làm bất cứ cách nào đi nữa. Vì vậy Bạch Tố Ngôn, xin cậu hay vì tôi mà tiếp tục trị liệu có được hay không? Cho tôi một cơ hội để có thể bắt đầu lại với cậu, có được hay không?”
“Bách Thiên.” Bạch Tố Ngôn hơi nâng tay, bàn tay cậu run lên chạm vào giương mặt hắn: “Thật ra tôi rất sợ… tôi sợ lắm. Tôi thật sự không muốn chết… thật sự đó…”
Nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Bạch Tố Ngôn, Lý Bách Thiên đè nén sự đau nhói trong lòng mà nói: “Đừng sợ, cậu sẽ không sao. Tố Ngôn, tôi sẽ không để cậu chết.”