Thế Giới Có Anh

Quyển 1 - Chương 16: Nam Chính Nam Phụ Cũng Thành Đôi

“Không chỉ có mỗi Bạch Phi Tuyết, mà cả cậu Bạch cũng thật sự xem cô ấy là người thân của mình. Đại thiếu gia, nếu biết được cậu nhốt cô ấy vào trong tầng hầm thì trong lòng cậu Bạch cũng sẽ không tốt được.”

Nghe ông Thành nói mà Lý Bách Thiên cũng chẳng có phản ứng gì lớn, hắn chẳng cần người khác nói cũng biết được Bạch Tố Ngôn sẽ phản ứng ra sao nếu mình làm vậy. Nhưng chỉ cần nhớ tời Bạch Phi Tuyết là sự tồn tại mấu chốt khiến Bạch Tố Ngôn từ bỏ hy vọng sống, chỉ cần nghĩ như vậy đã khiến hắn không chịu nổi khi nhìn thấy Bạch Phi Tuyết xuất hiện ở đây vào lúc này.

“Đúng vậy Lý thiếu gia, ngài đừng làm chuyện khiến cho bản thân phải hối hận.” Thành An lúc này cũng nhận ra vấn đề nằm ở đâu, rõ ràng đối với người con gái mình thích là Bạch Phi Tuyết, Lý Bách Thiên càng quan tâm Bạch Tô Ngôn hơn: “Nếu như ngài nhốt cô Bạch đây, vậy thì liệu rằng Bạch Tố Ngôn lúc biết được có phải chịu đã kích lớn hay không, thậm chí muốn rời khỏi biệt thự Lý gia, hoặc là không tiếp nhận trị bệnh.”

Lần này thật sự đã đánh động được vào suy nghĩ của Lý Bách Thiên, hắn thừa nhận rằng nếu Bạch Tố Ngôn biết, cậu ta nhất định lại làm ra mấy chuyện ngu ngốc, lúc đó thế nào cũng lại đòi chết đòi sống còn từ bỏ điều trị, thậm chí là hiến tim cho Bạch Phi Tuyết.

“Cô Bạch Phi Tuyết, cô thấy rồi đó. Bây giờ thật sự không tiện để cho cô gặp cậu Bạch, tạm thời cô nhanh chóng rời khỏi đi, chờ khi cậu ấy khỏe lại rồi tự khắc sẽ đi gặp cô.” Thấy nét mặt đại thiếu gia đã thay đổi, ông Thành vội nói với Bạch Phi Tuyết.

Thế nhưng lúc này người không chịu đi lại là Bạch Phi Tuyết, cô nhận ra mức độ nghiêm trọng của bệnh tình Bạch Tố Ngôn thông qua lời nói của bọn họ: “Không được, tôi cần biết chính xác tình hình hiện tại của Tố Ngôn, để tôi gặp…”

“Cút.” Lý Bách Thiên phát ra một âm từ lạnh lẽo từ cổ họng, sau đó cũng không tiếp tục nhiều lời mà chỉ tay ra lệnh cho vệ sĩ rồi xoay người lên lầu: “Đem cô ta ném ra ngoài.”

“Chờ đã, Lý Bách Thiên. Anh không thể đối xử với tôi như vậy, Tố Ngôn là người thân duy nhất của tôi. Lý Bách Thiên…” Bạch Phi Tuyết dù không cam tâm cũng không thể làm gì được, cô bị hai tên vệ sĩ cao lớn kéo ra ngoài, sau đó thì chỉ có thể bất lực nhìn cổng sắt đóng lại trước mặt mình.

Lý Bách Thiên từ cửa sổ lầu hai nhìn ra ngoài, khi nhìn thấy Bạch Phi Tuyết bị kéo đi vậy mà một chút cảm giác hắn cũng không có. Đến lúc này Lý Bách Thiên càng thêm khẳng định, kể từ lúc Bạch Phi Tuyết lạnh lùng từ chối tình cảm của hắn, lúc Bạch Tố Ngôn lén hôn khi hắn đang say. Tình cảm luôn nhìn về phía Bạch Phi Tuyết trong hắn, từ lúc đó đã bắt đầu chuyển hướng rồi.

Không chỉ thay đổi đối tượng, mà ngay cả cảm giác yêu thích đối với một người cũng càng sâu sắc hơn so với trước kia. Ngày trước khi nhìn thấy Bạch Phi Tuyết thân cận người con trai khác hắn chỉ muốn đẩy kẻ đó đi thật xa, biết Bạch Phi Tuyết có bệnh tim hắn cũng lo lắng, liên tục cho người tìm kiếm trái tim cho cô.

Nhưng bây giờ thì sao?

Cho dù biết Bạch Tố Ngôn thích hắn, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc Bạch Phi Tuyết dám lén theo sau hắn đến đây tìm cậu ấy, hắn thậm chí còn nổi lên sát ý muốn gϊếŧ chết cô. Khi nhìn thấy Bạch Tố Ngôn bị bệnh tật dày vò, hắn như muốn phát điên, thậm chí mỗi ngày nhìn thấy cậu khổ sở như vậy, tinh thần hắn càng mệt mỏi và khốn khổ hơn cậu nhiều lần.

Lý Bách Thiên thậm chí còn yêu cầu bác sĩ lấy tủy sống của mình để kiểm tra mức độ phù hợp, thế nhưng kết quả kiểm tra chỉ khiến hắn phải thất vọng. Cảm giác khi loại kim tiêm lạnh lẽo kia xuyên qua da thịt, xuyên vào trong xương khi bản thân còn đang trong tình trạng hoàn toàn tỉnh táo, đau đớn đến mức độ nào? Hắn đã từng trải qua, càng đau đớn hơn trăm ngàn lần khi nhìn thấy cậu cũng đã từng và sẽ lại phải chịu nổi đau đó.

“Đại thiếu gia, cậu Bạch tỉnh lại rồi.”

Lý Bách Thiên giật mình, hắn lúc này mới phát hiện bên ngoài cửa sổ trời đã tối đen từ lúc nào, cũng không biết mình đã đứng ngây người ở đây đã bao lâu. Lý Bách Thiên vội nhanh bước chân, từ phòng ngủ của Bạch Tố Ngôn đi đến phòng bệnh đặc biệt ở ngay bên cạnh.

“Tố ngôn?”

Từ lúc tỉnh lại Khuynh Viển thật sự đau đến toát mồ hôi hột, cậu nằm im không nhúc nhích mà đảo mắt một vòng, lại suy nghĩ xem nên làm cách nào để mau mau chấm dứt cái việc phải chịu khổ như thế này đây?

Lúc nghe thấy tiếng gọi của Lý Bách Thiên, Khuynh Viễn hơi nghiêng đầu, nhìn thấy người đàn ông kia đi vội vào phòng rồi ngừng lại bên giường cậu. Cũng không nghĩ sẽ nhìn thấy Lý Bách Thiên trong bộ dạng cẩu thả như vậy, cậu cố gượng nâng khóe môi cười với hắn: “Anh về rồi?”

Không nghe thấy Lý Bách Thiên trả lời, đối diện với cái nhìn sâu thẳm như muốn nhìn thẳng vào bên trong linh hồn cậu, hoàn toàn bỏ qua thân xác hiện tại này. Khuynh Viễn có chút lúng túng thật, giọng cậu yếu ớt: “Sáng nay có nghe… bác Thành nói, anh có cuộc họp quan trọng nên đã đến công ty.”

Lý Bách Thiên vẫn im lặng không nói gì, Khuynh Viễn thấy như vậy cũng không muốn tốn hơi sức nữa, hai người cứ im lặng nhìn nhau giống như thời gian cũng bị ngưng động lại.

Đột nhiên Lý Bách Thiên nâng tay, lại đặt bàn tay lên một bên gò má của Bạch Tố Ngôn như lúc cậu vẫn còn hôn mê. Cảm nhận một chút thiếu niên vẫn còn hơi ấm như vậy, đôi mắt cũng đang nhìn hắn như vậy, cậu rõ ràng vẫn còn đang ở ngay trước mặt hắn.

Một cảm giác nhói lên ở ngực trái thậm chí lấn át cả nổi đau cơ thể vì bệnh tật lúc này, Khuynh Viễn khẽ nhíu mày, nhưng không để lộ ra điểm khả nghi nào để Lý Bách Thiên nhìn thấy. Khuynh Viễn dám chắc chắn là do cái dấu hoa bỉ ngạn kia, nó đang nóng như muốn thiêu đốt da thịt cậu.

1710 lúc này lập tức nhảy ra trong đầu Khuynh Viễn, nó kích động đến mức kêu vang: [Thành công rồi, ký chủ làm được rồi.]

Khuynh Viễn ngoài mặt vẫn là bộ dạng suy yếu như vậy, có hơi ngượng vì hành động của Lý Bách Thiên. Nhưng bên trong cậu lại chẳng để tâm chuyện đó, trái lại cậu còn thấy khó chịu vì 1710 đột nhiên lại nhảy múa la hét trong đầu mình.

Khuynh Viễn: “Ngươi ồn quá, cái gì mà thành công rồi?”

[Ký chủ đã công phá được lớp phòng vệ xung quanh mảnh vỡ linh hồn của chủ nhân, ngài ấy hoàn toàn mở lòng với ký chủ, cho phép ký chủ đặc biệt có thể tiếp cận đến nơi linh hồn thật sự của mình.]

“Ngươi nói thật sao?” Ánh mắt Khuynh Viễn có chút thay đổi khi nhìn người đàn ông trước mặt mình: “Vậy tức là nói bây giờ hắn đã hoàn toàn dành tình cảm của mình cho ta, bước tiếp theo chỉ cần khiến cho hai linh hồn hòa hợp với nhau?”

[Đúng vậy, kể từ bây giờ thì quá trình dung hòa với mảnh vỡ linh hồn của chủ nhân sẽ không có bất cứ sự cản trở nào nữa.] 1710 không cách nào che giấu được vui vẻ trong giọng nói non nớt của mình, nó giải thích cặn kẽ cho Khuynh Viễn: [Ký chủ từ từ tiếp cận và hấp thu, theo thời gian cho đến khi đã hấp thu gần như hoàn toàn, ký chủ có thể toàn quyền quyết định xem khi nào sẽ hoàn toàn thu lại mảnh vỡ linh hồn ở thế giới này của chủ nhân. Khi đó xem như nhiệm vụ của ký chủ ở thế giới này đã hoàn thành, có thể trực tiếp đi đến thế giới tiếp theo.]

Khuynh Viễn kinh ngạc: “Ta còn có thể khống chế thời gian rời khỏi thế giới này của mình?”

1710 không hề keo kiệt nói: [Chỉ cần hoàn thành thu thập mảnh vỡ linh hồn của chủ nhân thì nhiệm vụ ở thế giới này của ký chủ sẽ kết thúc, trực tiếp rời đi. Còn khi ký chủ chưa muốn rời khỏi thế giới này, vậy thì tôi kiến nghị ký chủ không cần thu thập hoàn toàn mảnh vỡ linh hồn của chủ nhân trong một lần.]

“Ta còn cho rằng, ngươi càng muốn ta thu thập toàn bộ linh hồn của chủ nhân ngươi trong thời gian nhanh nhất có thể chứ.”

[Mỗi thế giới bình thường cùng lắm chỉ vài chục năm thôi, đối với chúng ta thì bao nhiêu đó chẳng đáng là gì. Thời gian để ta có thể đến được đây, để ta có cách giúp được chủ nhân trở về lại càng lâu hơn ký chủ tưởng tượng nhiều.]

Nghe giọng 1710 có vẻ phiền muộn như vậy, Khuynh Viễn cũng không muốn hỏi nó nhiều thêm nữa, cậu bắt đầu đối phó với tình huống trước mắt. Nếu Lý Bách Thiên đã mở lòng với cậu, vậy cứ bắt đầu tiến công thôi.

Khuynh Viễn chậm chạp một chút như đang phải suy nghĩ rất nhiều, sau đó mới lên tiếng hỏi: “Hình như trong lúc mơ màng tôi loáng thoáng có nghe thấy… tiếng của Phi Tuyết. Cô ấy đến đây sao?”