Bên ngoài lúc này đang căng thẳng cùng rối loạn như vậy, nhưng người khiến cho bọn họ phải đau đầu lại đang nằm trên giường bệnh, không hoàn toàn mất đi ý thức như họ vẫn tưởng.
Khuynh Viễn thật sự bởi vì bệnh tình phát quá nhanh mà rơi vào hôn mê, nhưng ý thức của cậu lại vô cùng tỉnh táo, còn đang bận tranh luận với 1710 trong đầu: “Ta chỉ kêu ngươi thúc đẩy quá trình tý thôi, có cần làm quá tay vậy không hả? Ngươi không sợ cơ thể này của Bạch Tố Ngôn thật sự chịu không nổi, đứt bóng luôn thì sao?”
[Xin ký chủ cứ an tâm, tôi rất có chừng mực.]
“Chừng mực ở chỗ nào?” Khuynh Viễn bắt đầu phàn nàn: “Ngươi nhìn ta bây giờ có phải giống như một cái thi thể lắm hay không?”
[Ký chủ cũng không nhìn thấy được.]
Khuynh Viễn: “…”
Giọng của hệ thống 1710 hào hứng nói: [Là bởi vì tôi thấy cách của ký chủ hình như rất có ích, vì vậy tôi nghĩ nên thúc đẩy thêm chút nữa. Tôi có thể đảm bảo với ký chủ, mức độ quan tâm và tình cảm của chủ nhân dành cho ký chủ đã đi lên một tầm cao mới.]
“Tình cảm của hắn thế nào rồi ta không biết, nhưng ta biết còn để ngươi thúc đẩy quá trình thêm vài lần nữa thì ta thật sự là hết cách cứu. Tới lúc đó cho dù có lấy được tình cảm của Lý Bách Thiên thì ta cũng chẳng có cơ hội để nhận đâu, có lẽ chưa kịp thu hồi linh hồn của hắn thì ta đã ra đi trước rồi.”
[Ký chủ cũng đừng quá xem thường tôi, chỉ là thêm chút kịch tính thôi. Tôi có thể dễ dàng tìm ra người có mức độ phù hợp nhất để thay tủy cho ký chủ, tới lúc cần thiết chỉ cần để người này tình nguyện đi hiến tủy, lại “vô tình” hiến ở bệnh viện trong tầm kiểm soát của chủ nhân của tôi là được rồi.]
“Nhưng mà đau lắm đó có biết không?” Khuynh Viễn khổ sở nói: “Lúc đó cả người ta chỗ nào cũng đau, thở cũng khó, còn thật sự tưởng rằng mình sắp được chuyển đến thế giới tiếp theo luôn rồi.”
[Nếu ký chủ muốn tôi có thể khiến ký chủ không cần chịu sự khổ sở do bệnh tật dày vò nữa, cả lúc lấy tủy cũng không thấy đau chút nào.]
Khuynh Viễn: “Không cần, như vậy giả lắm.”
Hệ thống 1710: […] Làm hệ thống cũng không dễ dàng gì, nhất là khi gặp phải một vị ký chủ khó chiều thế này.
Chịu đựng bệnh tật cũng như lấy tủy sống đúng là đau đến mức cơ thể không chịu được, nhưng Khuynh Viễn làm thần thức cũng đã không biết bao nhiêu cái vạn năm rồi. Cậu xuyên qua vô số thế giới, sống nhiều kiếp như vậy thì đường nhiên số lần chết cũng không thể ít hơn được, có đau đớn nào mà cậu chưa từng phải chịu qua.
Tuy Khuynh Viễn khá tự tin vào trình độ diễn xuất của mình, nhưng cậu không muốn xảy ra một chút sai lầm nào, để cho Lý Bách Thiên nhận thấy là mình đang giả vờ. Chỉ cần làm cho xong cái giao dịch này với 1710, Khuynh Viễn cậu đã hoàn toàn có lại tự do cùng với một sinh mạng vĩnh hằng, lại còn có được một cơ thể sống ở thế giới chủ. Vì chính mình, tuyệt đối không thể có sai lầm.
Lý Bách Thiên đi vào trong phòng bệnh, hắn trầm mặt nhìn thiếu niên cứ như đang say ngủ, ngay cả hơi thở của cậu cũng vô cùng nhẹ, mỏng manh đến mức không thể cảm nhận được.
Hắn đưa tay xoa lên gương mặt Bạch Tố Ngôn, cắn răng không thể làm gì khác ngoài việc im lặng nhìn cậu. Lý Bách Thiên thật hy vọng có thể nhìn thấy Bạch Tố Ngôn như trước, thiếu niên tràn đầy sức sống, nụ cười dịu dàng cùng vui vẻ nói chuyện cười đùa với mọi người xung quanh, chứ không phải như bây giờ gầy gò yếu ớt nằm ở đây không nói không cười.
Lý Bách Thiên nghĩ, không cần Bạch Tố Ngôn phải cười với hắn cũng được, lạnh nhạt thờ ở chỉ với một mình hắn như trước kia cũng không sao, chỉ cần cậu khỏi bệnh là tốt rồi. Lúc đó hắn nhất định sẽ không giống như trước kia, thường xuyên lớn tiếng hay làm ra những hành động gây tổn thương đến cậu. Hắn sẽ chủ động đối tốt với thiếu niên, để nghe thấy cậu tự tin bày tỏ tình cảm chân thật của mình với hắn.
Ông Thành đi vào phòng, nhìn thấy đại thiếu gia mà mình chăm sóc từ nhỏ như vậy, nét mặt quá mức đau thương, tự trách và hối hận. Ông lúc này cũng nhận ra chút gì đó, lại thở dài rồi đi tới khẽ tiếng gọi: “Đại thiếu gia.”
Lý Bách Thiên nghe thấy cũng không có hành động gì quá lớn, hắn thu tay trở về, xoay đầu nhìn lại. Ông Thành đi tới nói vào tai hắn, ánh mắt Lý Bách Thiên lập tức trở nên lạnh lùng hơn mấy lần, hắn không nói mà bước chân đi nhanh ra ngoài.
Lúc này bên dưới lầu là Bạch Phi Tuyết đang ngồi trên ghế sofa, xung quanh còn có ba vệ sĩ của Lý gia đang nhìn chằm chằm canh chừng cô. Bởi vì Thành An và ông Thành đều có biết Bạch Phi Tuyết, cũng biết bệnh tim của cô nên đã kịp thời ngăn cản không để cho mấy vệ sĩ có hành động thô lỗ nào, chỉ không cho phép cô đi lung tung.
Lý Bách Thiên từ trên lầu đi xuống, ánh mắt hắn nhìn Bạch Phi Tuyết không mang theo chút độ ấm nào, khiến cho cô bất giác đã đánh một cái rùng mình.
“Tại sao cô ta lại vào được đây?”
Câu hỏi này của Lý Bách Thiên đương nhiên là hỏi mấy vệ sĩ kia, ông Thành vội giải thích: “Lúc đó tình hình khá rối, cổng Lý gia không đóng lại để mấy vị bác sĩ và đại thiếu gia có chạy đến cũng không mất thời gian, sau khi đại thiếu gia trở về thì cô Bạch Phi Tuyết đây đã theo phía sau đi vào, mọi người đều lo lắng cho cậu Bạch nên mới không chú ý.”
Nghe thấy ông Thành nói như vậy làm Bạch Phi Tuyết có chút khẩn trương: “Tố ngôn bị làm sao vậy?”
“Cậu ấy…” Thành An vừa định lên tiếng trả lời thì bị cái liếc mắt cảnh cáo của Lý Bách Thiên làm cho ngậm miệng.
Bạch Phi Tuyết cũng không phải đồ ngốc, nhìn thấy bọn họ như vậy đương nhiên có thể đoán ra tình hình bây giờ của Bạch Tố Ngôn chắc chắn không tốt được. Cô đứng lên đến trước mặt Lý Bách Thiên: “Bách Thiên, có thể nói cho tôi biết Tố Ngôn xảy ra chuyện gì hay không? Anh ấy cũng giống như anh trai của tôi, là người thân duy nhất của tôi…”
“Cô biết để làm gì?”
Bạch Phi Tuyết lập tức ngừng lại hành động muốn nắm lấy tay của Lý Bách Thiên, vì ánh mắt và giọng nói của hắn quá đáng sợ khiến cô phải lui về sau giữ khoảng cách.
“Cô thì có thể làm được gì?” Lý Bách Thiên nhếch khóe môi, nụ cười chứa đầy vẻ khinh thường và xa cách: “Cô biết được tình hình của Tố Ngôn thì có thể cứu được cậu ấy sao? Nếu được không bằng cô cũng thử đi, biết đâu lại có thể cứu được thật thì sao. Lúc ấy tôi chắc chắn sẽ để cho cô gặp Bạch Tố Ngôn.”
“Lý tổng?” Thành An giật mình, có chút không dám tin nhìn Lý Bách Thiên. Hắn đã biết Bạch Phi Tuyết có bệnh tim, còn muốn cố đi thử độ phù hợp để hiến tủy cho Bạch Tố Ngôn? Không phải hắn yêu Bạch Phi Tuyết sao? Tại sao lại có ý nghĩ điên rồ như vậy?
Ông Thành đoán ra đại thiếu gia có lẽ còn rất khó chịu vì lời nói của Bạch Tố Ngôn ngày hôm qua, bây giờ đang trong tình huống căng thẳng như lúc này mà cô Bạch còn xuất hiện, như vậy mới khiến cho Lý Bách Thiên có cái suy nghĩ kia, và đương nhiên là ông tin rằng hắn không phải đang nói đùa.
Lý Bách Thiên lạnh giọng ra lệnh cho vệ sĩ: “Nhốt cô ta xuống tầng hầm đi, đừng để cho tôi biết lúc Bạch Tố Ngôn tỉnh lại sẽ nhìn thấy hay nghe thấy những gì liên quan đến Bạch Phi Tuyết.”
Lúc này mới nhận ra sự đáng sợ của người đàn ông này, Bạch Phi Tuyết hoảng đến tay chân run rẩy nhưng vẫn cố giữ lại chút bình tĩnh. Cô lớn tiếng: “Lý Bách Thiên anh điên rồi sao? Anh lại muốn nhốt tôi, đây là phạm pháp đấy.”
“Phạm pháp?” Lý Bách Thiên hai tay đút vào trong túi quần, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống: “Bắt nhốt một kẻ tự ý xâm nhập vào nhà mình thì không thể gọi là phạm pháp đâu, ít nhất là cho tới khi tôi vẫn chưa thật sự khiến cô phải hối hận vì đã đến đây thì chính là vậy.”
“Lý Bách Thiên, anh…”
“Các người không nghe thấy gì sao?” Lý Bách Thiên quát lên với mấy tên vệ sĩ: “Tôi bảo mau nhốt cô ta lại.”
Mấy vệ sĩ thật sự không có cách nào khác, ngày lúc định bắt Bạch Phi Tuyết xuống tầng hầm thì ông Thành đứng ra ngăn lại. Ông không thể để đại thiếu gia làm chuyện không suy nghĩ như vậy: “Cô Bạch, cậu Bạch Tố Ngôn bây giờ bệnh đang rất nặng, cậu ấy không thể gặp cô bây giờ được.”
“Bác Thành.” Lý Bạch Thiên lớn tiếng.
“Đại thiếu gia cậu nghe tôi nói đi.” Ông Thành là người duy nhất ở đây có thể nói chuyện bình tĩnh với Lý Bách Thiên, ông cố khuyên hắn: “Cô Bạch còn có bệnh tim mà, cậu không thể có hành động thô bạo hay bắt nhốt cô ấy, nếu để cậu Bạch tỉnh lại biết được chuyện này thì sẽ thế nào?”