Trong cuộc họp, lúc Bạch Phi Tuyết đang giúp Lý Bách Thiên phát tài liệu cho mọi người thì điện thoại của hắn reo lên. Tiếng ồn này thu hút sự chú ý của tất cả những người đang có mặt ở đây, Lý Bách Thiên cầm điện thoại định tắt máy nhưng lại nhìn thấy số gọi đến là số điện thoại nhà mình.
Xuất phát từ nổi bất an đột nhiên sinh ra trong lòng, Lý Bách Thiên không suy nghĩ nhiều mà ấn nút nghe rồi đặt lên tai: “Alo, bác Thành?”
Mọi người cảm thấy bất ngờ vì một người nghiêm khắc trong công việc như Lý tổng lại nghe điện thoại giữa cuộc họp, Bạch Phi Tuyết càng chú ý tới Lý Bách Thiên hơn ai hết. Cô nhìn thấy sắc mặt hắn trở nên vô cùng xấu, đột nhiên đứng bật dậy, chiếc ghế phía sau cũng bị đẩy mạnh ra mà đυ.ng vào tường phía sau, vang lên một tiếng vang lớn.
“Tố Ngôn làm sao?” Nghe giọng ổng Thành vừa gấp gáp lại dồn dập trong điện thoại, Lý Bách Thiên còn chưa nghe hết đã vội vàng tắt điện thoại sau đó chạy ra khỏi phòng họp.
“Lý tổng?”
“Làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì lớn hay không?”
“Ngài ấy không sao chứ?”
Bạch Phi Tuyết nhíu mày nhìn bóng lưng Lý Bách Thiên hấp tấp chạy trên hành lang, cô chưa từng thấy hắn như vậy bao giờ. Quan trọng hơn là cô còn nghe thấy Lý Bách Thiên nhắc tới Tố Ngôn, Tố Ngôn làm sao? Anh ấy xảy ra chuyện gì?
Đã rất lâu rồi không có một chút tin tức của Bạch Tố Ngôn, Lý Bách Thiên chỉ nói với cô rằng Tố Ngôn đang ở trong nhà của hắn, bảo cô đừng quan tâm đến. Bạch Phi Tuyết không thể nén nổi lòng hoài nghi của mình, sau đó cũng lập tức rời khỏi phòng họp, lên một chiếc taxi rồi bảo tài xế đuổi theo xe của Lý Bách Thiên.
Lý Bách Thiên đang nôn nóng trở về làm sao còn để ý được có người theo sau mình, hắn tự lái xe về nhà, trên đường còn lỡ vượt qua một cái đèn đỏ mà bị cảnh sát chặn lại, chờ khi nhận xong giấy phạt còn tức giận đập lên vô lăng mắng lớn “Khốn kiếp”.
Trong điện thoại ông Thành nói có chút không rõ ràng, hắn chỉ biết bệnh của Bạch Tố Ngôn bộc phát trở nặng. Cậu lúc mới thức dậy chỉ nói mình đau đầu, sau đó vẫn muốn ra ngoài tắm nắng như mọi ngày, ai ngờ vừa bước xuống giường đã choáng váng, cuối cùng đứng không vững mà té xuống. Đầu Bạch Tố Ngôn bị đập vào cạnh bàn, bị thương chảy rất nhiều máu mà không thể cầm được.
Tính hình bây giờ thế nào Lý Bách Thiên không biết, hắn chỉ có thể nhanh chóng trở về. Lúc vào cổng còn nhìn thấy xe của Thành An và mấy vị bác sĩ chuyên trị bệnh máu trắng, họ được Lý Bách Thiên sắp xếp ở một căn lầu hai tầng cách đây không xa, tiện cho việc khám chữa của Bạch Tố Ngôn cũng như lúc cần thiết như bây giờ.
Ông Thành đã chờ sẵn ở cửa, nhìn thấy Lý Bách Thiên đã về thì vội chạy ra ngoài: “Đại thiếu gia, phải… phải làm sao đây?”
Lý Bách Thiên không mặc áo khoác ngoài lúc đi buổi sáng, hắn bỏ lại tại phòng họp. Cà vạt bị kéo lỏng lệch qua một bên, tóc mái thấm ướt một lớp mồ hôi dính vào trán, chẳng còn một chút hình tượng chỉnh chu của thường ngày.
Ba bước thành hai, Lý Bách Thiên bước qua ông Thành, nhanh chóng đi vào trong nhà. Hắn vừa đi vừa hỏi: “Bạch Tố Ngôn ở đâu? Câu ấy làm sao rồi?”
“Cậu ấy lúc ngã xuống vẫn có chút tỉnh táo, còn kêu đau, tay chân đều không có sức. Mới đầu chúng tôi hoảng qua, chỉ biết giúp cậu ấy lau máu còn gọi cho bác sĩ, nhưng sau đó mới phát hiện vết thương làm cách nào cũng không ngừng chảy máu.”
Hai mắt ông Thành đỏ bừng, vừa đuổi phía sau Lý Bách Thiên vừa kể tình trạng của Bạch Tố Ngôn: “Trong lúc chờ bác sĩ đến cậu Bạch còn thều thào nói mình khó thở, qua một lúc thì lại ngất đi luôn. Bác sĩ vẫn đang cấp cứu cho cậu ấy, tôi không thể vào trong nên cũng không biết tình hình thế nào nữa.”
Lý Bách Thiên càng nghe bước chân càng hoảng loạng, thế nhưng hắn vẫn đi thật nhanh đến trước cửa phòng bệnh đang cấp cứu của Bạch Tố Ngôn. Từ hơn một tháng trước hắn đã cho người dọn dẹp lại một căn phòng còn lại trên lầu hai, chuẩn bị toàn bộ những thiết bị khám chữa tiên tiến nhất do những vị bác sĩ kia đề xuất, biến nơi này thành một phòng khám chuyên môn cho Bạch Tố Ngôn.
Hắn có thể để cậu đến bệnh viện, nhưng hắn không muốn. Chỉ cần bác sĩ tốt nhất ở đây, những thiết bị tối tân nhất ở đây, vậy hắn cũng có thể an tâm Bạch Tố Ngôn sẽ không biến mất khỏi tầm mắt của mình.
“Lý thiếu gia, chờ đã.” Thành An lúc này cũng ở bên ngoài, hắn chỉ là bác sĩ riêng của Lý gia, không chuyên điều trị bệnh máu trắng nên cũng chỉ đành chờ bên ngoài. Thành An kéo tay Lý Bách Thiên lại: “Giờ ngài có vào trong đó cũng không ích gì, mọi người vẫn đang cố hết sức để cứu mạng Bạch Tố Ngôn.”
“Tại sao lại như vậy?” Hai mắt Lý Bách Thiên nổi tơ máu, hắn dường như gầm lên với Thành An: “Không phải các người đều nói bệnh của Tố Ngôn chưa phải giai đoạn cuối, tình hình rất khả quang. Cậu ấy chuyên tâm điều trị thậm chí còn có thể kéo dài hơn mười năm, vậy tại sao bây giờ lại trở thành như vậy?”
“Tôi không biết, tôi cũng không phải chuyên gia về lĩnh vực này.” Thành An trả lời, hắn cũng rất bất đắc dĩ. Bản thân hắn có chút hiểu biết, mới đầu cũng chuẩn đoán ra bệnh của Bạch Tố Ngôn còn chưa đến mức trầm trọng, điều trị tốt thì tạm thời không có vấn đề.
“Tránh ra.” Lý Bách Thiên vung tay muốn vào trong nhưng vẫn bị Thành An nắm chặt, hắn tức giận giơ nắm tay đấm tới: “Cút ra cho tôi.”
Thành An may mắn tránh được, hắn khó khắn lắm mới giữ nổi Lý Bách Thiên, nói: “Ngài bình tĩnh trước đi, bây giờ vào trong không phải sẽ cản trở mọi người sao? Ngài muốn tình hình của Bạch Tố Ngôn càng tệ thêm à?”
“Đúng vậy đại thiếu gia, cậu bình tĩnh… bình tĩnh chút trước. Cậu Bạch là người tốt như vậy, chắc chắn sẽ không sao đâu.” Ông Thành chạy đến sau cũng vội khuyên nhũ.
Lý Bách Thiên nghiến răng, hắn kéo mạnh tay ra khỏi tay Thành An, nhưng lại cũng không tiếp tục xông vào trong nữa. Bình tĩnh, bình tĩnh, ai cũng nói hắn bình tĩnh. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Bạch Tố Ngôn gương mặt tái nhợt, cả người toàn là máu đã khiến hắn muốn điên rồi, còn bình tĩnh cái gì.
Đi qua đi lại trước ánh mắt lo lắng của Thành An và ông Thành, Lý Bách Thiên tức giận đấm mạnh vào tường. Hắn thật muốn chạy vào trong đó, hét lớn với Bạch Tố Ngôn hỏi xem cậu ruột cuộc là đang suy nghĩ cái gì? Rõ ràng đã nhận ra cơ thể mình trở nên không tốt, vậy mà còn tự ý xuống giường?
Ngày hôm qua còn tốt như vậy, sao hôm này lại đột nhiên trở nặng? Thật ra bệnh của Bạch Tố Ngôn đã nặng đến mức độ nào? Có phải tất cả bọn họ đều đang nói dối hắn hay không?
Đang lúc Lý Bách Thiên muốn chất vấn Thành An về nghi ngờ của mình thì cửa phòng khám mở ra, hắn lập tức vứt chuyện đó ra sau đầu, nhìn mấy vị chuyên gia nghiên cứu và bác sĩ ra ngoài, lớn tiếng hỏi: “Cậu ấy làm sao rồi? Bạch Tố Ngôn làm sao rồi?”
Vừa rồi nghe tiếng ồn ào ngoài cửa cũng biết Lý Bách Thiên đã về, một vị bác sĩ lớn tuổi có quen biết với ông bà Lý trước kia kéo tay hắn sang một gốc, khó khăn giải thích: “Tình trạng của cậu Bạch tôi thật sự là lần đầu tiên gặp phải, quá trình phát triển bệnh quá mức nhanh chóng.”
Lý Bách Thiên hai nắm tay siết chặt đến chảy máu, hắn cố giữ mình bình tĩnh, khàn giọng hỏi lại: “Nói như vậy là có ý gì?”
“Hiện tại chúng tôi chỉ có thể tạm thời ngăn cản tiến độ phát bệnh của cậu Bạch, cũng cần phải lấy thêm vài mẫu tủy của cậu ấy để tiến hành kiểm tra.”
“Lại lấy?” Lý Bách Thiên dường như rống lên với vị bác sĩ đáng tuổi cha mình.
Cũng không thể trách hắn như vậy, lần trước khi lấy mẫu tủy sống Bạch Tố Ngôn đã đau đớn đến cỡ nào? Cậu chỉ có thể cắn một thanh gỗ, tay nắm chặt tay hắn đến toát mồ hôi, hai mắt đỏ bừng nhỏ nước mắt nhìn Lý Bách Thiên cứ như đang cầu xin hắn, xin hắn đừng tiếp tục để họ lấy tủy của cậu nữa.
Vị bác sĩ kia cũng hiểu cho hắn, ông thở dài nói: “Nếu cậu muốn cứu cậu Bạch, thì chúng tôi không thể không lấy mẫu tủy của cậu ấy.”
Đôi môi đã hé ra lời từ chối của Lý Bách Thiên khẽ run, hắn chỉ cần nhớ lại nước mắt của Bạch Tố Ngôn thì cũng lòng cũng đã đau đớn khổ sở đến vậy, nhưng hắn càng không muốn để cậu ấy chết hơn.
Lý Bách Thiên không biết, không biết tại sao hắn lại để tâm tới việc sống chết của cậu đến mức này, đến mức hắn hận không thể bắt tất cả những người hắn có thể nhìn thấy đi lấy mẫu tủy làm kiểm tra, cho dù có bắt ép đi nữa cũng phải khiến người có mức độ phù hợp phải hiến tủy cho cậu ngay lập tức.
Vẻ mặt Lý Bách Thiên từ từ trở lại bình tĩnh rồi kiên định, giọng hắn khàn khàn: “Cậu ấy đã tỉnh lại hay chưa?”
“Vẫn chưa, sẽ cần chút thời gian.” Vị bác sĩ thở dài, đưa tay vỗ vỗ trên cánh tay Lý Bách Thiên sau đó bước đi, cùng với những người khác bắt đầu thảo luận về tình hình bệnh trạng của Bạch Tố Ngôn.