Thế Giới Có Anh

Quyển 1 - Chương 13: Nam Chính Nam Phụ Cũng Thành Đôi

Hai tháng trở lại đây bệnh tình của Bạch Tố Ngôn càng ngày càng nghiêm trọng, cậu thường xuyên mệt mỏi, ăn không ngon, cơ thể cũng gầy hẳn đi. Vì cả người thường xuyên đau nhức nên ban đêm ngủ không ngon, thường xuyên phát sốt.

Lý Bách Thiên từ một hai ngày về nhà trở thành mỗi ngày đều đúng giờ tan làm về nhà, sau đó hắn trực tiếp hoảng lại toàn bộ công việc ở công ty để ở nhà chăm sóc cho Bạch Tố Ngôn.

Lý Bách Thiên thậm chí đã mời hết tất cả những bác sĩ giỏi nhất cũng như những nhà nghiên cứu chuyên sâu về bệnh máu trắng mà hắn biết, bọn họ khó khăn điều trị dài hạn cho Bạch Tố Ngôn, cuối cùng đi đến kết luận chỉ có thể thay tủy là cách duy nhất để cậu tiếp tục sống.

Vừa bước ra khỏi cửa lớn đã nhìn thấy thiếu niên ở trên ghế nằm bên ngoài trời tắm nắng, gương mặt cậu xanh xao tiều tụy đến mức hai gò mà đã không còn đầy đặng như trước. Trong lòng Lý Bách Thiên vô cùng khó chịu, mỗi ngày lại nhìn thấy thiếu niên ôn hòa dịu dàng kia gầy yếu đi một chút, hắn làm sao có thể dễ chịu cho được.

“Vẫn không muốn ăn sáng sao?”

Nghe thấy tiếng của Lý Bách Thiên, Bạch Tố Ngôn cũng không nhìn lại, tự nhiên nói: “Ăn thật không ngon miệng.”

“Cậu nghĩ bản thân là mình đồng da sắt đấy à?” Lý Bách Thiên cau mày: “Đã bệnh thành như vậy, không thể chỉ vì cậu ngon miệng hay không mà bỏ ăn.”

Bờ môi Bạch Tố Ngôn tái nhợt hơi cong lên, cậu cười nhẹ sau đó không nói gì, Lý Bách Thiên thấy thế cũng không hề bắt ép hay hối thúc nữa. Im lặng ngắm cảnh mây trời, phải rất lâu sau đó âm giọng có chút yếu ớt của Bạch Tố Ngôn mới vang lên, hỏi: “Bách Thiên, thời gian của tôi… còn bao lâu nữa?”

“Cậu nói linh tinh cái gì vậy?” Lý Bách Thiên tức giận lớn tiếng, hắn ngồi xuống nhìn thẳng vào gương mặt của Bạch Tố Ngôn: “Đừng tự cho rằng bản thân mình cái gì cũng biết, bệnh của cậu vẫn có thể trị…”

“Chỉ có thể kéo dài…” Bạch Tố Ngôn ngắt lời Lý Bách Thiên: “Bao lâu? 3 năm, 5 năm hay 10 năm?”

“Bạch Tố Ngôn.” Lý Bách Thiên gắt giọng.

Bạch Tố Ngôn thở dài: “Anh nhìn xem tôi đi, đã bị dày vò đến mức độ này, ngay cả đi đứng cũng phải cẩn thận từng li từng tí, chỉ cần bị thương một chút cũng thành chuyện lớn. Tôi có sông lâu thêm chút nữa thì thế nào? Để chịu khổ nhiều hơn sao?”

Lý Bách Thiên nhìn chằm chằm Bạch Tố Ngôn lại không thể nói được cái gì, ông Thành đứng phía sau bọn họ lại cảm thấy hốc mắt mình nóng lên.

Lý Bách Thiên nghiến chặt răng, hắn thật lâu mới nói: “Không phải kéo dài, cậu nhất định sẽ được trị khỏi. Tôi đã cho người tìm kiếm người hiến tủy phù hợp với cậu, chỉ cần chờ một thời gian… cùng lắm là hai hoặc ba năm, chắc chắn có thể tìm được.”

“Tôi là cô nhi.” Bạch Tố Ngôn mỉm cười nhợt nhạt: “Người tình nguyện hiến tủy đã ít, người có tủy xương phù hợp với tôi lại càng hiếm. Bắt tôi phải chờ như vậy chỉ là đang kéo dài khiến tôi chịu khổ nhiều hơn, nhất là khi tôi không muốn nợ anh quá nhiều.”

“Cậu…”

“Để tôi đi đi.” Sau khi ngắt lời Lý Bách Thiên, lại nhìn thấy vẻ mặt tối đen của hắn. Bạch Tố Ngôn bình tĩnh nói: “Bách Thiên, để tôi đi đi. Ít nhất để tôi làm một chuyện có ý nghĩa cuối cùng, một chuyện có ích hơn là tiếp tục chịu khổ dai dẳng như vậy.”

“Ý nghĩa? Có ích? Vậy chứ cậu muốn làm cái gì?”

“Anh cũng biết bệnh tim của Phi Tuyết mà đúng không?” Bạch Tố Ngôn nghiêm giọng: “Chỉ cần được phẩu thuật cấy ghép tim, cô ấy có thể tiếp tục sống, một cuộc sống khỏe mạnh và bình thường như bao người khác.”

“Câm miệng.”

“Bách Thiên…”

“Tôi nói cậu câm miệng.” Lý Bách Thiên lớn tiếng quát, hắn trừng mắt nhìn Bạch Tố Ngôn, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.

Ông Thành cũng nhìn thấy Lý Bách Thiên đang vô cùng tức giận, sợ hắn lại có lời nói không hay với Bạch Tố Ngôn. Nhưng ngay khi ông định lên tiêng hòa giải bầu không khí thì Lý Bách Thiên lại đứng bật dậy: “Đại… đại thiếu gia, cậu Bạch chỉ là…”

[Rầm]

Lý Bách Thiên không nói gì mà xoay người vào trong nhà, đi ngang qua cửa lớn còn không nén được tức giận đá mạnh cửa. Ông Thành bất đắc dĩ không biết nên làm thế nào, chỉ đành căn dặn người hầu trong nhà để ý chăm sóc Bạch Tố Ngôn, sau đó đuổi theo khuyên Lý Bách Thiên đừng tức giận.

[Ký chủ cũng thật biết giả vờ, còn nói cái gì mà cho Bạch Phi Tuyết một cuộc sống khỏe mạnh, bình thường như bao người khác? Ký chủ nói mà không thấy ngượng sao?]

“Giả vờ, ngươi nhìn mặt ta thử xem xem có giả vờ hay không? Hai tháng này ta sống cũng thật thảm.” Khuynh Viễn vẻ ngoài vẫn bình đạm như vậy, cứ như đang rơi vào trong thế giới của riêng mình, im lặng ngắm nhìn mây trời. Nhưng trong lòng lại đang kêu than với 1710, khổ sở như vậy thật sự chết còn sướиɠ hơn, dù sao chết đối với cậu cũng chỉ là từ bỏ kiếp sống của Bạch Tố Ngôn mà thôi.

[Là ký chủ tự mình muốn làm giả thành thật đó thôi. Vừa rồi ký chủ sao lại cố ý chọc giận chủ nhân của tôi như vậy? Không sợ ngài ấy thật sự tức giận rồi bỏ mặc, không tiếp tục quan tâm đến ký chủ nữa sao?]

“Ta chẳng biết đã xuyên qua bao nhiêu thế giới rồi, có kinh nghiệm. Ngươi nhìn Lý Bách Thiên bị chọc giận như vậy, nhưng chắc chắn lại càng để tâm tới lời nói của ta nhiều hơn. Chỉ sợ hắn sẽ cảnh giác mà canh chừng ta 24/24, chỉ sợ ta có cơ hội là sẽ chạy đi hiến tim cho Bạch Phi Tuyết ngay.”

Khuynh Viễn đoán thật không sai, Lý Bách Thiên tuy tức giận nhưng vừa mới vào nhà đã yêu cầu ông Thành để thêm người chú ý Bạch Tố Ngôn, những lúc hắn không có ở nhà thì không thể rời mắt khỏi cậu ta một giây nào.

Hôm sau công ty có cuộc họp quan trọng nên Lý Bách Thiên không thể không ra ngoài, buổi sáng trước khi đi hắn còn ghé qua phòng Bạch Tố Ngôn, im lặng nhìn cậu đang ngủ say mà chân mày đôi khi còn nhíu lại.

Lý Bách Thiên nhẹ nhàng đi vào phòng, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường rồi nắm lấy bàn tay gầy gò của Bạch Tố Ngôn. Một lúc sau khi cơ mặt Bạch Tố Ngôn giãn ra, có vẻ đã tốt hơn vừa rồi mà có thể ngủ yên thì hắn mới thả tay cậu ra.

Ông Thành thở dài nhìn thấy Lý Bách Thiên lặng lẽ ra khỏi phòng của Bạch Tố Ngôn, ánh mắt hắn ẩn chứa vẻ mệt mỏi cùng với bất lực chưa từng thấy, ông chắc rằng đại thiếu gia thật sự rất xem trọng Bạch Tố Ngôn.

Cũng phải thôi, ngay cả ông cũng quý mền cậu thiếu niên có nụ cười dịu dàng như nắng sớm kia, thế nhưng cậu ấy lại bị bệnh tận dày vò cả về thể xác lẫn tinh thần như vậy, chỉ mong cậu Bạch có thể suy nghĩ thoáng một chút, sống cho vui vẻ hơn.

Tài xế riêng lái xe đưa Lý Bách Thiên đi, đoạn đường từ nhà đến công ty hắn một lời cũng không nói, một ngón tay cũng không động, cứ trầm mặt nhìn chằm chằm lưng ghế trước khiến cho tài xế toát cả mồ hôi hột.

Đến trước cửa công ty, tài xế vội vàng mở cửa xe giúp Lý Bách Thiên. Tâm trạng hắn đã không tốt, vậy mà lúc vừa bước xuống xe đã nhìn thấy Bạch Phi Tuyết đang đi cùng với vài nhân viên nữ của công ty. Lúc cô nhìn thấy hắn cũng ngừng lại hành động vén tóc qua tai một chút, sau đó lại vì một nữ đồng nghiệp nói chuyện với mình mà rời mắt khỏi Lý Bách Thiên.

“Lý tổng?” Tài xế thấy sắc mặt Lý Bạch Thiên lại còn kém hơn vừa rồi mà rùng mình.

Lý Bách Thiên trước kia nhìn thấy Bạch Phi Tuyết thì sẽ có cảm giác gì? Vậy tại sao bây giờ một chút cảm xúc đó đều không có, trái lại thì hắn chỉ toàn nhớ đến việc Bạch Tố Ngôn muốn hiến tim cho cô?

Lạnh lùng rời mắt khỏi Bạch Phi Tuyết, Lý Bách Thiên bước chân dứt khoát đi vào trong công ty. Hắn cũng biết Bạch Phi Tuyết có bệnh tim, tuy không quá nghiêm trọng đến mức không thể nói cười, nhưng nếu không thể làm phẩu thuật thay tim thì cô chắc chắn sẽ chết.

Cũng đang tìm người hiến tim cho Bạch Phi Tuyết, nhưng đối với Lý Bách Thiên lúc này, quan trọng nhất vẫn là việc phải thay tuy xương cho Bạch Tố Ngôn, nhất định phải cứu cậu cho bằng được.