Thế Giới Có Anh

Quyển 1 - Chương 12: Nam Chính Nam Phụ Cũng Thành Đôi

“Đại thiếu gia.” Ông Thành ra cửa đón Lý Bách Thiên, ông không ngờ hắn mới về nhà ba hôm trước, hôm nay lại về. Bình thường vì công việc bận rộn nên hắn đều ở lại căn hộ riêng gần công ty, ít nhất cũng phải một tháng thì Lý Bách Thiên mới về nhà một lần.

Lý Bách Thiên xuống xe, vô tình cố ý thế nào lại đảo mắt nhìn thử trong sân vườn. Không nhìn thấy người mình đang nghĩ đến, hắn cởϊ áσ khoác đưa cho ông Thành mới hỏi: “Bạch Tố Ngôn đâu rồi?”

“À, hôm nay cậu Thành An có đến, đang khám bệnh cho cậu Bạch ở trong phòng.” Ông Thành gấp áo khoác của Lý Bách Thiên, vừa trả lời.

Nghe thấy Thành An đang khám bệnh cho Bạch Tố Ngôn, Lý Bách Thiên suy nghĩ một chút sau đó đi lên cầu thang. Hắn không đi thẳng lên lầu ba về phòng mình, mà ngừng lại ở lầu hai, sau đó đi về hướng phòng của Bạch Tố Ngôn.

“Cậu cởi ra đi.”

“Nhưng… có hơi lạnh.”

“Ha ha. Vậy thì để tôi đóng cửa sổ lại, cậu đừng ngượng, nhanh cởi đồ ra đi.”

Vừa tới trước cửa phòng của Bạch Tố Ngôn đã nghe thấy đoạn đối thoại này của hai người bên trong phòng, Lý Bách Thiên chẳng hiểu sao lại sinh ra loại suy nghĩ chẳng tốt lành gì. Hắn cau mày, mạnh tay mở cửa ra.

[Cạch]

Vừa mở cửa vào phòng đã lôi kéo sự chú ý của Bạch Tố Ngôn và Thành An, Lý Bách Thiên nhìn thấy Thành An đang đứng bên cạnh cửa sổ, còn Bạch Tố Ngôn thì đang muốn cởϊ áσ thun trên người ra, góc áo cũng đã kéo lên lộ cả một mảnh da thịt trắng bạch cùng với chiếc eo thon gầy.

Lý Bách Thiên hơi ngây người một chút khi nhìn thấy vòng eo thon gọn của Bạch Tố Ngôn, nhưng sau đó hắn đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Lý Bách Thiên trừng mắt với Thành An đang không hiểu chuyện gì, sau đó đi đến nắm lấy góc áo của Bạch Tố Ngôn kéo xuông, che khuất vòng eo nhỏ của cậu: “Hai người đang làm cái gì vậy?”

Thành An: “…”

Khuynh Viễn: “Khám bệnh.”

Lý Bách Thiên hơi ngẩn ra: “Khám bệnh?”

“Đúng vậy.” Khuynh Viễn làm bộ không hiểu, nhìn Lý Bách Thiên hỏi: “Có vấn đề gì sao?”

“Khám bệnh tại sao lại cần phải cởϊ áσ?”

Thành An giải thích: “Lần trước tôi cho Tố Ngôn uống thuốc, hình như cậu ấy bị dị ứng, nói trên lưng mình bị nổi mẩn đỏ. Vậy nên lúc khám bệnh cho cậu ấy tôi muốn nhìn xem thử có thật sự là do dị ứng thuốc không, nếu phải thì còn cần thay đổi loại thuốc uống.”

Lý Bách Thiên: “…”

Thì ra chỉ là xem bệnh thôi, vừa rồi vậy mà hắn lại suy nghĩ lung tung cái gì? Cũng không thể trách hắn, ai bảo hắn phát hiện ra Bạch Tố Ngôn có khuynh hướng thích đàn ông. Ai biết được có phải cậu tuyệt vọng vì tình cảm của mình với hắn, lại quay sang thích Thành An thường xuyên xem bệnh và chăm sóc mình hay không.

“Vậy… có cần xem giúp cậu nữa không?” Thành An hỏi lại Khuynh Viễn.

“Đương nhiên.” Khuynh Viễn gật đầu, thân mình hơi lắc một chút vì khó chịu: “Lưng của tôi thật rất ngứa, cảm thấy rất khó chịu.”

“Vậy…” Thành An lại lén đưa mắt nhìn sang Lý Bách Thiên.

Lý Bách Thiên đen mặt, hết nhìn Thành An lại nhìn Bạch Tố Ngôn. Hắn nghiêm giọng nói với Thành An: “Cậu đi ra ngoài, tôi giúp Bạch Tố Ngôn xem là được.”

“Cậu xem?” Thành An có chút ngạc nhiên vì hành vi của Lý Bách Thiên nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, ai xem cũng được, chỉ cần xác định có phải bị dị ứng hay không thôi. Không được thì lấy máu của Bạch Tố Ngôn đi xét nghiệm một chút cũng biết, vì vậy Thành An gật đầu rồi đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Thành An vừa đi, không khí trong phòng lại càng thêm ngượng nghịu. Lý Bách Thiên vừa rồi nói thì hay lắm, nhưng bây giờ lại cảm thấy rất khó xử, hắn quay lưng về phía Bạch Tố Ngôn, không nhìn cậu.Khuynh Viễn khẽ cười một chút, cậu dùng ngón tay chọt lưng Lý Bách Thiên một cái: “Lý tổng.”

Lý Bách Thiên hơi giật mình vì cái đυ.ng chạm của Bạch Tố Ngôn, nhưng sau đó lại lập tức khó chịu vì cách gọi của cậu. Xưng hô với mọi người đều thân thiện như vậy, tới lượt hắn thì lại biến thành “Lý tổng”?

Nếu không phải đã xác định chắc chắn rồi, hắn còn thấy khó tin là người này có tình cảm với mình: “Đừng có Lý tổng này nọ nữa, lần sau cậu gọi Bách Thiên là… được rồi.”

Vừa xoay lại đã nhìn thấy khuôn mặt đang mỉm cười dịu dàng của thiếu niên, Bạch Tố Ngôn không biết đã cởϊ áσ ngoài từ lúc nào, lộ ra thân trên với nước da trắng như tuyết, khuôn ngực nhỏ cũng không quá gầy như hắn tưởng tượng.

Lý Bách Thiên hơi ngây người, hắn cảm thấy trong lòng mình cứ có thứ gì đang nhộn nhạo làm khó chịu. Ánh mắt rơi xuống hai điểm ửng hồng trước ngực Bạch Tố Ngôn, ngay sau đó lại bị một cái hình xăm hoa bỉ ngạn ngay bên dưới xương quai xanh của cậu thu hút.

Đóa hoa kia tồn tại ngay trên nước da trắng như tuyết đông của Bạch Tố Ngôn, màu đỏ phá lệ lại càng bắt mắt, càng sinh động cứ như có sự sống ẩn chứa bên trong đó.

Lý Bách Thiên cảm thấy rất kỳ lạ, cứ như thiếu niên có một sức hút nào đó khiến hắn không thể nào thôi nghĩ tới được. Hắn đưa tay hơi vươn đến, ngay khi sắp chạm tới đóa bỉ ngạn kia thì Bạch Tố Ngôn lại lui về tránh đi.

Khuynh Viễn vẫn cứ giả vờ mình không biết, cũng không nhận ra bất cứ thay đổi nào của người đàn ông này, cậu hơi xoay người để hắn có thể nhìn thấy phía sau lưng mình: “Thấy không? Có phải nổi mẩn rồi?”

Lý Bách Thiên hơi cau mày, lưng trần của Bạch Tố Ngôn thật sự bị đỏ một mảng nhưng không có nổi mẩn, có thể thật sự là bị dị ứng thuốc nhưng cũng không quá nghiêm trọng: “Chỉ hơi…”

Vừa nói lại phát hiện vành tai của Bạch Tố Ngôn đã đỏ ửng từ lúc nào, Lý Bách Thiên hơi ngừng lại, không biết suy nghĩ thế nào mà lại chạm tay lên lưng cậu. Bạch Tố Ngôn tức khắc bị dọa cho giật mình, lúng túng xoay đầu nhìn lại: “Gì… gì vậy?”

“Chỉ là muốn xem cho kỹ có phải dị ứng hay không.” Mặt không đổi sắc, lời của Lý Bách Thiên cũng vô cùng có lý, nói cứ như không phải rằng hắn đang cố tình thử cậu. Cầm lấy áo thun Bạch Tố Ngôn lúc cởi ra đã vứt ở trên giường, Lý Bách Thiên nhét vào tay cậu: “Cũng không nghiêm trọng, tôi đi nói Thành An đổi thuốc khác là được rồi. Mặc áo vào đi.”

Bạch Tố Ngôn nhanh tay mặc lại áo vào, từ đầu đến cuối không chịu nhìn thẳng vào mắt Lý Bách Thiên nữa. Lý Bách Thiên cũng nhận ra hành động này của cậu, hắn càng xác định Bạch Tố Ngôn thích mình. Nếu không thích, cả hai người đều là đàn ông con trai, bị nhìn thấy cởi trần hay chạm một cái thì có gì mà phải phản ứng lớn như vậy.

Chỉ là lúc ra khỏi phòng Lý Bách Thiên vẫn nắm chặt bàn tay vừa rồi chạm vào lưng Bạch Tố Ngôn của mình, cảm giác mềm mịn trơn láng đó cũng thật làm cho hắn phải bất ngờ, da của con trai khi chạm vào cũng có thể có cảm giác tốt đến vậy hay sao?

Ngay khi bóng lưng Lý Bách Thiên vừa biến mất sau cửa, vẻ ngượng ngùng lúng túng, cả vành tai ửng hồng của Khuynh Viễn cũng lập tức biến mất không còn một mảnh. Mặt cậu không cảm xúc ngồi xuống ghế, gọi lên trong đầu: “1710.”

[Ký chủ có chuyện gì sao?]

“Triệu chứng bệnh của Bạch Tố Ngôn lúc này vẫn chưa hoàn toàn bộc phát, ngươi thúc đẩy quá trình một chút đi.”

[Ký chủ làm vậy không phải đang tự khiến bản thân mình chịu khố hay sao? Chỉ cần ra vẻ một chút, làm bộ là được rồi.]

“Diễn kịch có tốt đến đâu cũng không bằng thật sự bị bệnh có đúng hay không?” Bạch Tố Ngôn mỉm cười nói: “Bây giờ đã thành công thu hút sự chú ý của Lý Bách Thiên, ta muốn tạo ra chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào đó, khiến hắn nãy sinh và thừa nhận rằng hắn thích ta.”

[Ký chủ tự tin như vậy sao?]

“Không tự tin cũng không được, người không nhìn thấy phản ứng của Lý Bách Thiên khi mới vào cửa sao? Hắn rõ ràng không muốn để ta cởi ào trước mặt bác sĩ, thà tự mình nhìn xem còn hơn. Ta chẳng nhìn ra hắn có chút nào là nam chính tổng tài cao ngạo, lại xem ta là tình địch mà vừa ghen vừa ghét theo quy luật vận hành của thế giới này cả.”

Lần này 1710 lại không nói gì nữa, nó cũng không nói ra Lý Bách Thiên là nam chính của thế giới này, nhưng chủ nhân của nó thì không. Những mảnh linh hồn của chủ nhân sau khi bị giam cầm trong vòng luân hồi và tái sinh ở những thế giới phụ, thì đã tạo thành một lỗ hỏng mà ngay cả quy luật của thế giới phụ cũng không thể phát hiện ra. Mà lổ hỏng kia lại chỉ duy nhất một mình Khuynh Viễn mới có thể chen vào trong đó, đánh thức sự tồn tại của mảnh linh hồn của chủ nhân, đó mới chính là lý do nó lựa chọn ký kết với Khuynh Viễn.