Thế Giới Có Anh

Quyển 1 - Chương 11: Nam Chính Nam Phụ Cũng Thành Đôi

“Lý tổng?” Nhìn thấy Lý Bách Thiên vẫn cứ hai tay chống cằm, đôi mắt trầm tư xa xăm không chút phản ứng. Dương Bác lớn tiếng hơn, gọi: “Lý tổng, ngài nghe thấy không?”

Lý Bách Thiên hơi giật mình, hắn cau mày nhìn Dương Bác đang đứng trước bàn làm việc, không vui nói: “Có chuyện gì?”

Dương Bác hơi rùng mình, không hiểu Lý Bách Thiên đang suy nghĩ cái gì mà khó chịu như vậy, nhưng hắn là có lý do chính đáng nha.

Dương Bác cẩn thận nói: “Lần trước không phải ngài bảo tôi sắp xếp một công việc cho Bạch Phi Tuyết sao? Tôi đã để cô ấy đảm nhiệm vị trí trợ lý cho ngài.”

Lý Bách Thiên vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi suy nghĩ quẩn quanh trong đầu mình, hình ảnh của thiếu niên có gương mặt tái nhợt dính máu, cứ như vậy ngã xuống trước mặt làm hắn không thể nào quên được: “Trợ lý?”

“Dù sao cũng chỉ là một chức vị, bao gồm cả trợ lý và thư ký không phải trước nay đều giao cho tôi sao? Cũng không cần Bạch Phi Tuyết phải thật sự bận rộn vì công việc, chỉ là một vị trí để giữ cô ấy ở gần ngài nhất có thể.”

Cảm giác của Lý Bách Thiên khi nghe nhắc đến Bạch Phi Tuyết lúc này thật sự không tốt chút nào, không chỉ bởi vì hắn vừa bị cô từ chối, mà còn làm hắn nhớ lại câu hỏi của thiếu niên vào đêm hôm đó, lúc hắn đang ôm cậu trong lòng mà nhầm lẫn thành Bạch Phi Tuyết.

“Anh… yêu cô ấy nhiều đến vậy sao?”

Chân mày Lý Bách Thiên càng thêm nhíu chặt lại, lúc đó hắn nghe rõ ràng trong giọng nói của cậu có sự đau buồn và khổ sở, cứ như cậu không thật sự muốn nghe câu trả lời của hắn.

Hắn yêu Bạch Phi Tuyết sao? Đúng vậy, từ lần đầu tiên gặp được cô gái này hắn đã nãy sinh hứng thú rồi không cách nào rời mắt khỏi cô.

Lý Bách Thiên hắn đã từng rất khó chịu mỗi khi Bạch Phi Tuyết nhắc đến, hay xuất hiện ở bên cạnh thiếu niên từ nhỏ đã cùng cô lớn lên ở cô nhi viện. Bất cứ khi nào hai người ở cạnh nhau hắn đều ghen tuông một cách vô lý, thậm chí còn có ý nghĩ muốn ném thiếu niên kia đi đâu đó thật xa, để cậu ta không thể nào tiếp cận Bạch Phi Tuyết được nữa.

Đến bây giờ mục đích của hắn đã đạt được rồi, Bạch Tố Ngôn không chỉ bị hắn giám sát mà còn có khả năng sẽ mãi mãi biến mất khỏi cuộc sống của hắn và Bạch Phi Tuyết. Nhưng tại sao khi nghĩ tới chỗ này thì hắn lại cảm thấy khó chịu như vậy? Một chút hả hê vui sướиɠ cũng không có.

Lý Bách Thiên đoán có thể là vì hắn vô tình phát hiện ra tình cảm thật sự của thiếu niên, người mà Bạch Tố Ngôn thích không phải Bạch Phi Tuyết, mà là hắn. Có lẽ là vì vậy cho nên hắn mới không còn chán ghét Bạch Tố Ngôn như trước nữa, mà còn vì tình cảm của cậu ta đối với mình mà cảm thấy khó xử, không biết phải nên từ chối thế nào trong khi cậu ta còn mang bệnh như vậy.

“Lý tổng?”

“Lại có chuyện gì nữa?” Giọng Lý Bách Thiên trở nên gay gắt, hắn trừng mắt với thư ký của mình.

Dương Bác nuốt nước miếng, Lý tổng hôm nay làm sao vậy? Mọi lần chỉ cần là chuyện liên quan tới Bạch Phi Tuyết không phải hắn sẽ rất để ý hay sao?

Dương Bác nói: “Hôm nay Bạch Phi Tuyết đã tới công ty nhận việc rồi, cô ấy đang ở bên ngoài, nói là có chuyện muốn nói với ngài.”

Ánh mắt chuyển sang cánh cửa lớn đang đóng kín, Lý Bách Thiên chẳng hiểu nổi vì sao mà mới mấy ngày trước cô còn từ chối tình cảm của hắn, không một chút liên hệ. Vậy mà hôm nay Bạch Phi Tuyết vẫn có thể đến nhận việc, còn nói muốn gặp hắn.

Lý Bách Thiên đưa tay lên, xoa nhẹ hai mắt mình. Hắn trầm giọng nói: “Để cô ấy vào đi.”

“Tôi hiểu rồi.” Quả nhiên Lý tổng dù có khó chịu cũng sẽ không cự tuyệt Bạch Phi Tuyết, Dương Bác gật đầu sau đó xoay người ra ngoài. Hắn mở cửa, trước khi đi còn nói với thiếu nữ xinh đẹp đang chờ ở bên ngoài: “Cô vào đi, Lý tổng đang ở bên trong.”

“Được, cảm ơn thư ký Dương.” Bạch Phi Tuyết nở nụ cười với Dương Bác sau đó bước vào phòng, còn tiện tay đóng cửa lại.

Lý Bách Thiên ngồi im trên ghế nhìn Bạch Phi Tuyết, cởi bỏ đi những bộ đồ tươi trẻ đáng yêu ngày thường, thay vào áo sơ mi trắng cùng váy ngắn công sở đen, vẻ bề ngoài của Bạch Phi Tuyết trở nên trưởng thành hơn rất nhiều.

Bạch Phi Tuyết thu lại nụ cười vừa rồi với Dương Bác, cô có vẻ không được tự nhiên khi đối diện với Lý Bách Thiên lúc này: “Lý… Lý tổng.”

“Cô có chuyện gì muốn nói sao?”

“Vâng?” Bạch Phi Tuyết giật mình.

Lý Bách Thiên lạnh giọng: “Trợ lý Bạch, nếu có chuyện thì nói nhanh lên. Còn không có, cô có thể đi được rồi.”

Bạch Phi Tuyết dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông điển trai lại trưởng thành, cao không thể với tới đang ngồi trên ghế, dùng thái độ và lời nói lạnh lùng để xua đuổi mình.

Một chút can đảm sau thời gian dài mình có được đều rơi xuống đáy, Bạch Phi Tuyết hạ tầm mắt, không thể tiếp tục đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của hắn.

Cùng không có cách nào, là bởi vì cô thẳng thừng từ chối tình cảm của hắn, làm sao một người như hắn có thể không tức giận, không khó chịu? Nhưng không chỉ có hắn mà ngay cả cô cũng không dễ chịu gì, lúc nói ra lời từ chối Lý Bách Thiên, cô càng cảm thấy khổ sở hơn hắn.

Nén lại bi thương trong lòng, Bạch Phi Tuyết dùng tay vén tóc qua tai. Cô nhỏ giọng: “Tôi muốn hỏi… Tố Ngôn, anh ấy bây giờ thế nào rồi?”

“Cái gì?”

Không hề nhận ra giọng nói của Lý Bách Thiên có gì khác lạ, Bạch Phi Tuyết lo lắng cho Bạch Tố Ngôn, cũng biết giữa cô và Lý Bách Thiên đã không còn chuyện gì có thể nói. Bạch Phi Tuyết khẽ cắn môi: “Hôm đó Tố Ngôn xuất viện đã đi cùng với anh, thời gian lâu như vậy… tôi đã vài lần đến nhà anh ấy nhưng Tố Ngôn hình như vẫn chưa trở lại.”

Lý Bách Thiên im lặng một lúc, sau đó mới lên tiếng hỏi: “Cô quan tâm Bạch Tố Ngôn?”

Bạch Phi Tuyết không do dự nói: “Đúng vậy.”

“Tại sao?” Lý Bách Thiên nhếch môi cười nói: “Cô thích cậu ta sao?”

“Không phải.” Bạch Phi Tuyết siết chặt nắm tay, cô ngước đầu nhìn thẳng vào Lý Bách Thiên mà lớn tiếng: “Tôi đã nói đi nói lại rất nhiều lần, tôi chỉ xem Tố Ngôn như anh trai của mình, anh đừng mãi tùy tiện xuyên tạc mối quan hệ giữa tôi và Tố Ngôn.”

“Vậy tốt, tôi tin cô.”

“Tôi…” Bạch Phi Tuyết còn muốn nói thêm nhưng lại bị lời của Lý Bách Thiên đánh gãy, cô ngây người nhìn hắn, sau một lúc mới cảm thấy thật vô lý: “Nếu anh tin đã chẳng đưa Tố Ngôn đi, không để cho anh ấy xuất hiện trước mặt tôi. Bách Thiên, tôi mong anh có thể hiểu, Tố Ngôn không liên quan gì đến việc tôi từ chối anh, anh có thể đừng làm khó anh ấy hay không?”

“Tôi đã nói là tin lời của cô, tôi cũng không làm khó Bạch Tố Ngôn.” Lý Bách Thiên đẩy ghế đứng lên: “Bạch Tố Ngôn bây giờ ở trong nhà của tôi, cậu ấy sống rất tốt. Bản thân Bạch Tố Ngôn cũng không muốn đi, vì vậy cô không cần phải lo lắng gì cả.”

“Đợi đã.” Thấy Lý Bách Thiên bước ngang qua mình muốn rời đi, Bạch Phi Tuyết vội bắt lấy cổ tay hắn: “Tôi không tin lời anh, sao Tố Ngôn lại muốn ở lại nhà của anh được. Bách Thiên, để tôi gặp anh ấy có được không?”

Lý Bách Thiên xoay đầu nhìn Bạch Phi Tuyết, mặt không chút cảm xúc mà nhả ra hai chữ: “Không được.”

“Tại sao?” Bạch Phi Tuyết nghiến răng: “Anh muốn dùng Tố Ngôn để ép tôi? Vậy được, tôi đồng ý hẹn hò với anh. Bách Thiên, anh thả Tố Ngôn ra đi.”

Lý Bách Thiên nghiêm mặt nhìn Bạch Phi Tuyết, tay hắn đột nhiên vung ra khỏi tay Bạch Phi Tuyết rồi bóp lấy mặt cô: “Bạch Phi Tuyết, cô cho rằng Lý Bách Thiên tôi là ai?”

Hai bên má bị Lý Bách Thiên bóp chặt đến đau, Bạch Phi Tuyết cũng không thể kêu lên được. Cô ngây ra nhìn hắn, người đàn ông này còn là một Lý Bách Thiên từng lúc nào cũng nhẫn nhịn cô mọi điều hay không?

“Bạch Phi Tuyết cô nghe cho rõ, tôi thích cô.” Lý Bách Thiên nói ra lời bày tỏ nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lẽo: “Đúng vậy, nhưng tôi không cần sử dụng cái thủ đoạn bẩn thiểu đó để ép cô phải hẹn hò với mình. Còn nữa, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, đừng ở trước mặt tôi nhắc đến Bạch Tố Ngôn, cùng đừng nghĩ tới chuyện tìm cách để gặp cậu ta.”

Bạch Phi Tuyết mở lớn hai mắt, mặt cô lại bị Lý Bách Thiên siết mạnh thêm đến phải kêu ra tiếng: “A…”

“Không phải như những lần trước, nếu cô còn tiếp tục làm trái lời của tôi, vậy thì cô cũng chuẩn bị tâm lý để lãnh nhận hậu quả đi.” Lý Bách Thiên nói rồi thả tay ra, hắn không hề nhìn lại Bạch Phi Tuyết mà rời khỏi công ty, lái xe trở về nhà chính.

Cơ thể Bạch Phi Tuyết không tự giác mà run lên, đây là lần đầu tiên cô thật sự cảm nhận được sự chênh lệch của giai cấp xã hội. Cô bắt đầu hối hận, hối hận mình đã suy nghĩ quá nhiều cũng để ý quá nhiều những thứ không cần thiết. Vì sao cô lại phải từ chối Lý Bách Thiên, từ chối người đàn ông mà mình thật sự yêu?