“Ở có quen không?”
“Sao cơ?” Không nghĩ tới là Lý Bách Thiên sẽ chủ động nói chuyện với mình, Bạch Tố Ngôn ngước mặt nhìn qua.
Chỉ thấy Lý Bách Thiên vừa ăn xong, đang dùng khăn lau tay rồi lại xem thử đồng hồ trên cổ tay. Bạch Tố Ngôn còn cho rằng mình nghe lầm rồi thì lúc này hắn lại nâng mắt lên nhìn cậu, lập lại nói: “Tôi hỏi cậu thời gian ở chỗ này có tốt hay không?”
“À.” Bạch Tố Ngôn làm vẻ mặt vừa hiểu ra, cậu qua loa trả lời: “Ở Lý gia rất thoải mái, bác Thành và mọi người đều thân thiện và dễ gần.”
Bác Thành lại đưa đến một cốc sữa đậu nành vẫn còn nóng cho Bạch Tố Ngôn, cậu nhận lấy rồi cười với ông: “Cảm ơn bác Thành.”
Nhìn thấy nụ cười ôn hòa lại có thể tươi sáng như ánh nắng ban mai của Bạch Tố Ngôn, không hiểu sao lại khiến cho Lý Bách Thiên cảm thấy khó chịu. Hắn lên tiếng hỏi: “Cảm thấy thoải mái thì tốt, vậy còn vết thương của cậu thì thế nào?”
Bạch Tố Ngôn vừa nâng cốc sửa lên uống một ngụm nhỏ thì nghe thấy Lý Bách Thiên hỏi, ánh mắt cậu lóe lên một chút sau đó lại trở về bình lặng như ban đầu. Bạch Tố Ngôn lại uống thêm một ngụm sửa đậu nành thì đặt cốc xuống, cậu không nhìn Lý Bách Thiên nói: “Vết thương cũng đã lành hẳn, vẫn phải cảm ơn anh thời gian này đã chăm sóc.”
“Cũng không phải là tôi chăm sóc cậu, cùng lắm thì chỉ để cho cậu ở nhờ trong thời gian dưỡng thương thôi.” Lý Bách Thiên đứng lên, cũng tự mình kéo ghế lại nói: “Phía nhà của cậu chắc cũng đã sửa chữa xong cả rồi, nếu vết thương đã lành hẳn thì cậu chắc cũng không còn lý do gì để tiếp tục ở lại nhà tôi nữa.”
“Đúng vậy.” Hai bàn tay ôm lấy cốc sữa đậu nành miết nhẹ ngón tay, Bạch Tố Ngôn giữ đầu một góc độ vừa đủ chỉ để nhìn thấy tay mình: “Tôi cũng nghĩ là mình nên trở về nhà rồi, cũng phải tìm một công việc mới nữa.”
Nhìn đỉnh đầu cúi thấp của Bạch Tố Ngôn, bộ dạng cứ như chú chó nhỏ bị bỏ rơi vô cùng đáng thương khiến Lý Bách Thiên có chút hối hận vì những lời vừa rồi. Nhưng nghĩ tới Bạch Tố Ngôn rõ ràng thích hắn, còn có gan hôn lén lúc hắn không biết, thế mà bình thường ngoài hắn ra thì với ai cũng có thể cười đùa vui vẻ như vậy làm hắn rất khó chịu.
Nghĩ tới Bạch Tố Ngôn vậy mà dám nói dối rằng bản thân thích Bạch Phi Tuyết chỉ vì để cho hắn ghen, hoặc là ngăn cản hắn theo đuổi cô làm Lý Bách Thiên lập tức xóa bỏ một chút cảm giác hối hận vừa rồi, xoay người trở lên phòng.
“Cậu… cậu Bạch.” Ông Thành đột nhiên run giọng gọi một tiếng.
“Á…”
Một nữ người làm vừa tiến đến muốn dọn bàn, lúc này vừa nhìn thấy Bạch Tố Ngôn cũng bị dọa cho hoảng sợ mà hét lên.
Tiếng hét của cô làm Bạch Tố Ngôn giật mình, cậu ngước đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Máu… máu kìa.” Cô gái kia có bệnh sợ máu, mặt xanh mét chỉ vào Bạch Tố Ngôn.
Bạch Tố Ngôn lúc này mới nhận ra gì đó mà đưa tay quẹt qua mũi mình, làn da tay trắng bạch của cậu lập tức có thể thấy nhiễm đầy màu máu đỏ tươi. Bạch Tố Ngôn cũng lúng túng bụm tay lên mũi mình, cậu bất ngờ lại bị chảy máu mũi, hơn nữa là còn chảy rất nhiều.
Lý Bách Thiên vừa xoay lưng đi đến chân cầu thang cũng vội vàng quay trở lại, hắn nhìn thấy Bạch Tố Ngôn sắc mặt tái trắng đang bụm lấy mũi và môi của mình, hơn nữa từ kẽ tay cậu còn chảy xuống đầy máu. Hắn lập tức rút mấy tờ khăn giấy lau giúp cậu, lớn tiếng nói: “Bỏ tay cậu ra, ngước đầu lên.”
Bạch Tố Ngôn bắt đầu cảm thấy hoa mắt choáng đầu, cậu còn chẳng biết đã xảy ra chuyện gì thì đã nghiêng người ngã xuống, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.
Lý Bách Thiên cũng không ngờ Bạch Tố Ngôn sẽ ngất đi, hắn nhanh tay đỡ lấy cơ thể ngã xuống của cậu, hoảng hốt gọi lớn: “Bạch Tố Ngôn.”
***
Khuynh Viễn mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mình đang nằm trong phòng ngủ, mà Lý Bách Thiên thì đang ngồi bên cạnh gường. Hai tay hắn khoanh ở phía trước, đầu hơi gục xuống hình như đã canh chừng bên giường đến mức ngủ quên.
Vì góc độ và tóc mái rũ xuống tạo bóng râm che đi một phần gương mặt, theo góc độ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt anh tuấn cùng sóng mũi vô cùng cao của Lý Bách Thiên. Khuynh Viễn nghĩ quả nhiên là nam chính của thế giới này, tuy không phải nam chính nào cũng có vẻ ngoài hoàn hảo, nhưng Lý Bách Thiên chính xác là tuyến nhân vật nam chính tổng tài đẹp trai nhiều tiền không khuyết điểm.
Khuynh Viễn bắt đầu mừng thầm vì mục tiêu nhiệm vụ của mình chính là Lý Bách Thiên, nhớ lại thì hình như trước lúc ngất đi cậu có nghe thấy giọng nói hoảng sợ đầy lo lắng của hắn gọi tên mình, lúc mở mắt ra còn thấy hắn canh bên gường đến ngủ gục, Khuynh Viễn trong lòng có chút cảm động.
[Còn không phải là do ký chủ đã tính toán hết cả rồi à?]
Khuynh Viễn: “…”
Đang lúc tình tiết cảm động cao trào thì bị phá rối, Khuynh Viễn thở dài một hơi ở trong lòng: “1710, lần sau có thể lựa lúc thích hợp mới lên tiếng có được không? Ngươi không thấy ta đang vì chủ nhân của ngươi mà cực kỳ cảm động sao?”
Giọng nói đầy vẻ xem thường của 1710 vang lên: [Còn đóng kịch cái gì? Tôi có thể không nhận ra ký chủ cố ý kích phát bệnh tình trong cơ thể của Bạch Tố Ngôn hay sao? Rõ ràng bệnh của Bạch Tố Ngôn từ khi ký chủ đến thì đã hoàn toàn không còn vấn đề gì, vậy mà ký chủ lại còn lợi dụng vào đó để lừa gạt chủ nhân của tôi, đúng là quá mức nham hiểm.]
“Không thì thế nào?” Khuynh Viễn tức giận mắng: “Nếu ta không làm như vậy sợ rằng đã bị chủ nhân của ngươi tống cổ ra đường rồi, ngươi không phải muốn sớm ngay thu thập cho đủ mảnh vỡ linh hồn của hắn hay sao? Ta đây còn vội hơn cả ngươi, chỉ muốn sớm ngày có lại được tự do.”
[Tôi chỉ sợ ký chủ lợi dụng căn bệnh kia của Bạch Tố Ngôn một lần rồi lại sử dụng nhiều đến quá đà, như vậy sau này làm sao giải thích được chuyện một người bệnh sắp chết lại tự nhiên khỏe mạnh trở lại?]
“Không nghĩ nhiều được như vậy, tới đâu hay tới đó thôi. Mục tiêu trước mắt vẫn là phải khiến cho Lý Bách Thiên giữ ta ở lại Lý gia, nếu không có nói gì cũng vô ích.”
Không biết đã ngủ quên từ lúc nào, Lý Bách Thiên vừa mở mắt thì thấy Bạch Tố Ngôn đã tỉnh lại, đang nằm trên giường nghiêng đầu nhìn mình. Hắn chống người đứng dậy, đi đến sát bên cạnh giường: “Tỉnh rồi?”
“Ừ.” Đột nhiên thấy Lý Bách Thiên trở nên thuận mắt hơn nhiều, không còn giữ thái độ nhàn nhạt của Bạch Tố Ngôn trước kia, cậu mỉm cười nhợt nhạt nói: “Làm phiền anh phải tự mình canh chừng tôi.”
Có chút bất ngờ vì nụ cười của Bạch Tố Ngôn, nhưng sau đó vẫn bị nước da trắng bạch cùng với đôi môi tái nhợt của cậu làm cho chướng mắt. Lý Bách Thiên nhớ lại lời nói của bác sĩ riêng của Lý gia lúc khám bệnh cho Bạch Tố Ngôn, hắn lại khó chịu đến cau mày: “Đã biết bệnh của mình không tốt, vậy mà còn không biết tự chăm sóc bản thân.”
Tính tình Lý Bách Thiên không được tốt lắm, đang muốn mắng người nhưng miệng vừa mở ra lại vì hình ảnh khi Bạch Tố Ngôn ngất đi mà sợ hãi. Lúc trước nghe Bạch Tố Ngôn nói cậu mắc bệnh, hắn ngoại trừ ngạc nhiên ra thì cũng không có quá nhiều cảm xúc khác, nhưng từ việc xảy ra lúc hắn say rượu, sau khi phát hiện người cậu ta thích là hắn thì Lý Bách Thiên lại không thể xem như không có gì được nữa.
Bạch Tố Ngôn im lặng nhìn hắn không nói, nụ cười trên môi cũng đã phai từ lâu. Lý Bách Thiên thở ra một hơi, hắn đưa bàn tay rộng lớn của mình đến phủ lên trán cậu, lúc này xem như đã an tâm hơn mới nói: “Giảm sốt rồi.”
Từ lúc Bạch Tố Ngôn ngất đi sau đó lại phát sốt khiến cho Lý Bách Thiên vừa hoảng loạn vừa nóng ruột, nếu không phải gọi bác sĩ riêng là Thành An đến xem, hắn thậm chí còn quên mất con người yếu ớt này mắc bệnh máu trắng.
Thành An nói bệnh của Bạch Tố Ngôn đã bắt đầu trở nặng, chảy máu cam và khó cầm máu như vậy rất bình thường, thậm chí cơ thể sẽ trở nên yếu ớt và thường xuyên sốt cao không dứt. Cậu ta phát sốt một ngày một đêm, Lý Bách Thiên cũng khó chịu suốt một ngày một đêm rồi.
Cũng chẳng biết có phải hắn điên rồi hay không mà công việc ở công ty không nhìn đến, điện thoại của Bạch Phi Tuyết cũng không buồn nghe, vậy mà lại mất ăn mất ngủ chỉ vì Bạch Tố Ngôn.
“Tôi đi nói một tiếng với bác Thành để bác ấy lại đây chăm sóc cho cậu.” Vừa xoay người thì lại bị Bạch Tố Ngôn nắm lấy cổ tay, Lý Bách Thiên kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống.
Gương mặt Bạch Tố Ngôn trắng bạch yếu ớt nhìn Lý Bạch Thiên, cậu tỏ vẻ đáng thương nói: “Vậy… tôi có phải dọn đi nữa hay không?”
Lý Bách Thiên chẳng hiểu nổi Bạch Tố Ngôn từ lúc tỉnh lại sao cứ như một con người khác, thế nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cậu ta thì hắn lại chẳng thể từ chối được. Lý Bách Thiên trầm mặt một hồi lại nói: “Ngoan ngoãn dưỡng bệnh cho tốt đi, những việc khác cậu không cần phải suy nghĩ nhiều.”