Thế Giới Có Anh

Quyển 1 - Chương 9: Nam Chính Nam Phụ Cũng Thành Đôi

Lý Bách Thiên vì công việc bận rộn nên rất ít khi trở về nhà, hắn thường ở lại căn hộ gần công ty và cố gắng sắp xếp thời gian để có thể gặp Bạch Phi Tuyết nhiều hơn. Tối nay vì tham gia một buổi tiệc rượu sau khi bị Bạch Phi Tuyết từ chối tình cảm, vậy nên hắn mới không khống chế được uống nhiều hơn mọi lần.

Tuy uống đến say mèm nhưng Lý Bách Thiên vẫn giữ được lý trí, lúc nghe thấy tiếng nói có vẻ yêu ớt, mang theo một chút đau lòng khó hiểu của Bạch Tố Ngôn khi hỏi hắn yêu cô ấy nhiều đến vậy sao? Lý Bách Thiên lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Nhận ra bản thân mơ màng thế nào lại nhận lầm người đang dịu dàng chăm sóc cho mình là Bạch Phi Tuyết, Lý Bách Thiên phát hiện hắn bây giờ đã ôm Bạch Tố Ngôn trong lòng. Là kẻ mà hắn đã từng vô cùng căm ghét, bị hắn xem là tình địch số một.

Thế nhưng cảm giác nhỏ bé và mềm mại trong vòng tay khiến Lý Bách Thiên không lập tức buông cậu ra, hắn nghĩ chắc mình vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu mới có cảm giác ôm Bạch Tố Ngôn trong lòng rất dễ chịu, hơn nữa hương xà bông gội tươi mát trên tóc cậu còn khiến hắn thấy đầu thoải mái hơn khi đang say.

Lý trí vô cùng tỉnh táo khiến Lý Bách Thiên biết không thể cứ tiếp tục giữ nguyên tư thế nhưng vậy, hắn nhắm hai mắt lại giả vờ như đang ngủ, tay cũng luyến tiếc buông lỏng ra.

Lý Bách Thiên còn cho rằng Bạch Tố Ngôn sẽ lợi dụng lúc hắn say để trả thù mà cho hắn một đấm, nhưng những gì hắn suy đoán đều không xảy ra. Một hơi thở tươi mát lướt qua trên mặt, sau đó đôi môi truyền đến cảm giác ấm nóng mềm mại. Bạch Tố Ngôn thế nhưng lại hôn hắn?

Thân thể Lý Bách Thiên hơi cứng lại nhưng không có hành động từ chối nào, hắn có thể lấy lý do rằng mình đang giả vờ ngủ nhưng không phải vậy. Chỉ với việc Bạch Tố Ngôn hôn hắn cũng đủ để Lý Bách Thiên nên nổi điên lên rồi ném cậu ra khỏi nhà, nhưng hắn lại nhận ra mình không hề làm gì khác ngoài tiếp tục giả vờ như đang ngủ.

***

Vì đã rất lâu không còn nhìn thấy Bạch Tố Ngôn xuất hiện bên cạnh Bạch Phi Tuyết, thế nên Lý Bách Thiên dường như đã quên mất đã từng có người này tồn tại, cho đến tối hôm qua khi hắn uống say được Dương Bác đưa thẳng về nhà. Chuyện xảy ra sau đó làm hắn không thể hiểu nổi, càng không có cách nào bỏ qua sự tồn tại của người này như trước.

Từ ban công ở phòng ngủ của Lý Bách Thiên tại tầng ba của biệt thự, Lý Bách Thiên tựa lưng vào tường, một tay đút vào túi quần, tay kia cầm một cốc cà phê sữa nóng do ông Thành mang đến. Hắn im lặng quan sát Bạch Tố Ngôn đang tươi cười nói chuyện cùng người làm vườn đang cắt tỉa cây ở trong sân, thậm chí những người làm khác trong biệt thự mỗi khi đi qua cũng sẽ chào hỏi, nói với cậu ta vài câu.

“Đại thiếu gia hôm nay không cần đến công ty ạ?”

“Không cần.” Lý Bách Thiên đưa tách cà phê lên nhấp một ngụm nhỏ, hắn lại nói: “Cậu ta mỗi ngày đều như vậy sao?”

Ông Thành biết Lý Bách Thiên vẫn đang nhìn người thanh niên bên dưới kia, nghe vậy mới nở nụ cười ôn hòa nói: “Cậu Bạch tính tình thân thiện lại tốt đẹp, từ lúc ở đây vẫn thường xuyên bắt chuyện với người làm trong nhà, rất nhanh đã được tất cả mọi người yêu thích.”

Lý Bách Thiên nhướng mày: “Tôi thấy hình như ngay cả bác cũng rất thích cậu ta?”

“Đúng là vậy.” Ông Thành không chối mà thành thật nói: “Mới đầu tôi cảm thấy không an tâm khi đột nhiên cậu chủ lại muốn để một người lạ ở trong nhà, nhưng mấy tháng qua tôi phát hiện ra cậu Bạch thật là một người rất đơn giản lại thân thiện, thời gian cậu ấy ở đây đã khiến không khí xung quanh biệt thự trở nên ấm áp hơn nhiều.”

Ấm áp sao?

Lý Bách Thiên im lặng không nói gì, hắn thừa nhận cảm giác trong biệt thự rất khác so với trước kia. Bởi vì cha mẹ đều đã không còn, mà hắn cũng vì bận rộn nên thường xuyên không trở về nhà, khiến nơi này từ lâu đã trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Chỉ là sáng hôm nay khi hắn mơ màng thức dậy lại nghe thấy tiếng cười đùa bên ngoài cửa sổ, sau đó lại nhìn thấy gương mặt với nước da trắng bạch nhưng lại có tinh thần tràn đầy sức sống của Bạch Tố Ngôn. Ngay cả những người làm trong nhà vẫn chỉ biết nghiêm túc mà yên lặng hoàn thành công việc, bây giờ mỗi khi đi ngang qua nhau cũng có thể cười đùa vui vẻ, quả nhiên đã khiến cho nơi này trở nên ấm áp hơn nhiều.

“Cậu chủ cần dọn bữa sáng lên không? Cậu Bạch sáng nay thức dậy cũng chưa ăn gì, tôi sẽ đi gọi cả cậu ấy.”

“Được.” Lý Bách Thiên nói rồi lại nghiêm mặt ngắm nhìn người thanh niên kia, cậu mặc áo thun kết hợp sơ mi bên ngoài và quần short, dáng người có chút gầy mà tay và chân cũng khá nhỏ, thế nhưng lại không tạo cho người khác có cảm giác rằng cậu ta gầy yếu như que củi.

Từ mái tóc bồng bềnh dưới ánh nắng buổi sáng, đến đôi mắt đen lấy hơi híp lại khi đang cười, sống mũi cao cùng bờ môi có chút nhợt nhạt.

Lý Bách Thiên lại nhớ đến cảm giác mềm mại của bờ môi đó, hắn cảm thấy ngứa ngáy mà vô tình liếʍ nhẹ qua môi dưới của mình. Hành động lén hôn khi hắn đang ngủ này của Bạch Tố Ngôn là ý gì? Không phải cậu ta thích Bạch Phi Tuyết sao?

Khuynh Viễn chưa từng hướng mặt về phía căn phòng ở lầu ba của biệt thự, nhưng cậu vẫn có thể nhận ra Lý Bách Thiên đã quan sát mình rất lâu. Không hề cảm thấy mất tự nhiên mà còn đắc ý vì đã khiến hắn chịu để ý tới mình, Bạch Tố Ngôn vui vẻ trò chuyện với những người làm trong biệt thự.

“Cậu Bạch.”

Khuynh Viễn xoay đầu thì nhìn thấy ông Thành đang đi về phía này, cậu mỉm cười gật đầu: “Chào buổi sáng bác Thành.”

“Chào buổi sáng cậu Bạch.” Ông Thành cười ôn hòa nói: “Đại thiếu gia đã thức dậy rồi, hiện đang chờ cậu cùng dùng bữa sáng.”

Bạch Tố Ngôn có chút ngạc nhiên sau đó lại làm như không có gì nói: “Vậy sao, tôi biết rồi.”

Bàn ăn đã được dọn sẵn và chỉ chờ người ngồi vào, lúc Bạch Tố Ngôn vào nhà thì trùng hợp Lý Bách Thiên đang từ trên cầu thang đi xuống. Hắn mặc trên người áo len đen cổ lọ kết hợp với quần tây, mái tóc thả tự nhiên không tạo nếp giản dị.

Khá khác với hình tượng thường ngày, đây cũng là lần đầu tiên Bạch Tố Ngôn nhìn thấy hắn khi không mặc vest. Cảm giác vẻ ngoài gần gũi giản dị này khiến tim cậu đập nhanh hơn bình thường vài nhịp, mặt cũng vì vậy mà nóng lên.

Mới đầu còn không hiểu vì sao Bạch Tố Ngôn lại nhìn hắn với vẻ không ngờ như vậy, sau đó lại thấy sự lúng túng hiện lên trong mắt cậu ta. Vì nước da trắng bạch của Bạch Tố Ngôn, nên cho dù có cố che giấu thì hắn vẫn thấy được mặt cậu chợt đỏ hồng lên sau đó lập tức quay đi.

Mọi suy đoán trong lòng Lý Bách Thiên như vừa có kết luận chắc chắn, hóa ra người mà Bạch Tố Ngôn thích không phải Bạch Phi Tuyết, mà là hắn?

Nếu sự thật là vậy thì trước kia Bạch Tố Ngôn thường hay thân thiết với Bạch Phi Tuyết, thậm chí tự thừa nhận rằng bản thân thích cô ấy là vì muốn chọc giận hắn, muốn hắn để ý cậu ta hoặc là muốn hắn ghen sao?

Nực cười, hóa ra từ trước đến nay hắn xem Bạch Tố Ngôn là tình địch, trái lại người cậu ta có tình cảm lại là hắn. Thích hắn?

Còn chẳng nhận ra là mình không có chút phản cảm vì phát hiện ra Bạch Tố Ngôn thích mình, Lý Bách Thiên chỉ cảm thấy khó chịu vì cảm thấy bản thân đang bị đối phương đùa giỡn. Nghĩ lại trước kia mỗi lần hắn nổi điên lên, liên tục cảnh cáo Bạch Tố Ngôn tránh xa Bạch Phi Tuyết, cậu ta không những không giải thích hiểu lầm mà còn cố ý thừa nhận để chọc tức hắn, cảm thấy hắn dễ bị đùa giỡn như vậy?

Ngoài mặt không để lộ ra bất cứ cảm xúc gì, Lý Bách Thiên kéo ghế ngồi xuống chỗ của mình, sau đó nhìn rồi nói với Bạch Tố Ngôn vẫn còn đứng ở đó: “Cậu định cứ đứng như vậy mà ăn sao?”

“Không.” Bạch Tố Ngôn chỉ đơn giản trả lời sau đó im lặng dùng bữa sáng.

Trừ những lúc cần bàn chuyện công việc với đối tác trên bàn ăn, Lý Bách Thiên không có thói quen nói chuyện khi dùng bữa. Thế nhưng không khí im lặng hiện tại không hiểu sao lại khiến hắn có chút khó chịu, hơi ngước lên mi mắt nhìn Bạch Tố Ngôn.

Không phải là thích hắn sao? Còn hôn lén lúc hắn đang "ngủ". Vậy thì tại sao trước đó mới nói chuyện cười đùa với người làm vườn, còn vui vẻ chào hỏi mỗi một người làm khác đi ngang qua, mà đến khi gặp hắn thì một câu cũng không chịu nhả ra?