Ba tháng kể từ ngày Bạch Tố Ngôn vào ở Lý gia, cậu nhanh chóng làm thân với người làm và người hầu trong nhà. Ngay cả người quản gia có gương mặt thân thiện, nhưng thật ra vô cùng khó tình như ông Thành cũng buông bỏ cảnh giác, trở nên gần gũi hơn với cậu.
Sau thời gian quan sát Bạch Tố Ngôn, ông Thành nhận ra cậu thanh niên này không có vẻ gì là đang lợi dụng lòng tốt của Lý Bách Thiên. Nhìn người hơn mấy chục năm, ông luôn tin tưởng vào mắt của chính mình có thể phân biệt thật giả, không tiếp tục nghi ngờ Bạch Tố Ngôn nữa.
Hiện tại vết thương trên đầu Bạch Tố Ngôn đã không còn vấn đề gì, nhưng vì Lý Bách Thiên ba tháng qua vẫn chưa trở về nhà hay là có căn dặn trước đó, vậy nên ông Thành vẫn chưa từng nhắc đến với cậu có nên rời đi hay không. Thậm chí vì lý do sức khỏe của Bạch Tố Ngôn vô cùng yếu ớt, ông định sẽ đề nghị với cậu chủ nên để Bạch Tố Ngôn ở lại Lý gia để dưỡng bệnh.
Khuynh Viễn vừa mới từ phòng tắm đi ra, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ pajama thì nghe thấy có tiếng ồn ào dưới lầu. Trời lúc này đã tối khuya nên không nghĩ sẽ có khách đến thăm, Bạch Tố Ngôn đoán rất có thể là cuối cùng Lý Bách Thiên cũng đã chịu về nhà, cậu khoác thêm một chiếc áo len dài trên vai rồi ra khỏi phòng.
Đứng từ lầu hai nhìn xuống có thể thấy ông Thành và một người khác đang đỡ Lý Bách Thiên đi vào từ ngoài cửa, Bạch Tô Ngôn vội đi xuống cầu thang lo lắng hỏi: “Bác Thành, Lý Bách Thiên làm sao vậy?”
“Lý Tổng uống say rồi.” Người đàn ông đeo kính có vẻ chửng chạc lên tiếng trả lời, hắn cùng ông Thành mỗi người khoác một bên tay của Lý Bách Thiên: “Hôm nay có một hợp đồng vừa ký thuận lợi xong nên không thể từ chối tham gia buổi tiệc tổ chức sau đó, tôi không ngờ Lý Tổng luôn biết chừng mực lại uống say như vậy.”
Khuynh Viễn biết người đàn ông này, hắn là thư ký của Lý Bách Thiên. Dương Bác, hắn cũng chính là người sai mấy kẻ du côn dạy bảo Bạch Tố Ngôn lần trước.
Thấy Bạch Tố Ngôn im lặng nhìn mình, Dương Bác lại nói: “Vì vẫn còn phải đưa một vị khách quan trọng của Lý Tổng về nhà, vậy nên cậu có thể giúp tôi không?”
“À.” Bạch Tố Ngôn vội vàng thế vào chỗ của Dương Bác, cậu nắm một bên tay của Lý Bách Thiên khoác qua cổ mình.
“Chuyện lần trước, xin lỗi cậu.”
Đang lúc muốn cùng ông Thành đưa Lý Bách Thiên về phòng thì lại nghe tiếng của Dương Bác phía sau, Bạch Tố Ngôn xoay đầu lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc và thận trọng của hắn thì mỉm cười nói: “Không sao, tôi không để ý.”
Gương mặt Dương Bác lộ ra vẻ ngạc nhiên sau đó gật đầu một cái với Bạch Tố Ngôn, hắn đưa tay chỉnh gọng kính mắt rồi ra khỏi cửa biệt thự.
Ông Thành để Lý Bách Thiên nằm xuống giường rồi mới nói với Bạch Tố Ngôn: “Làm phiền rồi, đã không còn sớm nên cậu Bạch cứ trở về phòng nghỉ trước đi ạ.”
Bạch Tố Ngôn nhìn Lý Bách Thiên nằm trên giường say như chết, lại nhìn ông Thành, cảm thấy để một mình ông chăm sóc tên ma men này thì vất vả quá mới lắc đầu cười nói: “Trời đã khuya, người làm trong nhà chắc cũng đã đi nghỉ cả. Tôi không có việc gì nên có thể giúp bác một tay.”
Cái nhìn của ông Thành đối với Bạch Tố Ngôn đã trở nên rất tốt, vậy nên ông không hề từ chối cậu mà lại vui vẻ nói: “Vậy phiền cậu giúp tôi cởϊ áσ ngoài của cậu chủ, tôi đi pha cho cậu ấy ít nước gừng mật ong.”
“Được.”
Lý Bách Thiên có tửu lượng rất tốt, lại rất biết điểm dừng trong mỗi bữa tiệc xã giao. Khiến cho hắn uống say đến mức độ không thể tự mình trở về phòng này, Bạch Tố Ngôn đoán có thể là vì hắn vừa bị Bạch Phi Tuyết từ chối theo như quy luật đang phát triển của thế giới.
Giúp hắn cởϊ áσ vest ngoài cùng với cà vạt, sau đó lại mở hai cúc áo sơ mi trên cổ. Tay Khuynh Viễn chống trên đệm giường, im lặng ngắm nhìn gương mặt điển trai lại nam tính của Lý Bách Thiên. Một người đàn ông hoàn hảo về cả ngoại hình và gia thế như hắn, lại hết lần này đến lần khác vì một cô gái mà điên cuồng theo đuổi rồi biến thành bộ dạng say xỉn này.
Bạch Phi Tuyết cũng đã yếu lòng trước người đàn ông này, nhưng cô lại cứ liên tục vì cái nhìn của kẻ khác, vì sợ hãi những lời bàn tán xung quanh mà không dám đối mặt, đẩy hắn ra xa.
Bạch Tố Ngôn hơi nhíu chân mày, không hiểu vì sao khi nhìn gương mặt này của Lý Bách Thiên cậu lại sinh ra một chút suy nghĩ quái lạ. Nếu người đàn ông này có thể đối với mình giống như cô ấy, cậu nhất định không quan tâm đến bức cứ kẻ nào khác, trước mắt chỉ tồn tại duy nhất một mình hắn. Đáng tiếc, trước mặt hắn hiện tại lại chỉ có một mình Bạch Phi Tuyết.
Bạch Tố Ngôn kinh ngạc mở lớn hai mắt, cậu vừa bị chính suy nghĩ của mình dọa cho sợ. Cái gì mà không quan tâm đến ai khác, chỉ nhìn một mình hắn? Bạch Tố Ngôn không biết đột nhiên điên khùng cái gì, cậu tiếp cận Lý Bách Thiên chỉ vì hắn mang một mảnh linh hồn của vị chủ nhân thần bí mà thôi, đáng ra không cần phải nghiêm túc như vậy.
Vì ký ức trước khi chết của Khuynh Viễn đã vô cùng mờ nhạt như một vệt bóng mờ, cậu chỉ nhớ mình tên Khuynh Viễn mà thôi. Vậy nên Khuynh Viễn chưa từng yêu đương cũng không biết rõ tính hướng của mình, cho đến lần đầu tiên nhận nhiệm vụ ở một thế giới BL, nhìn thấy hai nam chủ yêu đến điên cuồng không ngại từ bỏ hết thẩy chỉ để được ở cạch nhau. Khuynh Viễn thật sự rung động trước tình yêu của họ, cũng từng có chút rung động vì nam chủ công của thế giới kia, Khuynh Viễn phát hiện ra mình vậy mà có phản ứng với nam giới.
Tuy đã biết tính hướng của mình nhưng vì bị hệ thống 1303 khống chế nên cậu cũng chẳng thể yêu đương gì với ai, cùng lắm là vì nhiệm vụ mà giả vờ yêu đối phương hơn tất cả, ôm hôn rồi thì lên giường. Thật tế cậu lại chưa từng có đoạn tình cảm tốt đẹp, nam hay nữ gì cũng giống nhau.
Dùng khăn ướt lau mặt cho Lý Bách Thiên, đưa tay vén đi tóc mái phủ xuống trán hắn, Bạch Tố Ngôn có chút giật mình vì hắn đột nhiên mở mắt ra nhìn cậu.
“Anh… anh tỉnh rồi? Tôi…” Chưa kịp thu tay về thì bị Lý Bách Thiên nắm lấy tay cậu rồi kéo mạnh, Bạch Tố Ngôn đầu bị ép tựa xuống lòng ngực hắn. Rơi vào trong cái ôm của Lý Bách Thiên khiến cậu ngẩn người, chưa kịp phản ứng lại thì bên tai Bạch Tố Ngôn lại vang lên giọng nói trầm ổn của hắn.
“Phi Tuyết, đừng đi.” Lý Bách Thiên ôm chặt người trong lòng mình, giọng nói ẩn chứa sự thành khẩn cầu xin: “Đừng từ chối tôi, có được không?”
Khuynh Viễn hiểu ra, cậu thất vọng thở dài. Phải rồi, là Bạch Phi Tuyết. Không phải Bạch Tố Ngôn.
Cho dù chỉ là vì nhiệm vụ, nhưng Khuynh Viễn vẫn có cảm giác khó chịu vì người đàn ông này ôm cậu mà lại dám gọi tên người khác. Là bởi vì mảnh linh hồn bên trong hoa bỉ ngạn có cảm ứng với Lý Bách Thiên sao? Cho nên bản thân cậu mới cảm thấy buồn bực như vậy?
“Tuyết… Phi Tuyết…” Lúc này Lý Bách Thiên lại siết chặt vòng tay ôm Bạch Tố Ngôn, hắn thều thào liên tục gọi tên của Bạch Phi Tuyết.
Khuynh Viễn khó chịu nhíu chặt chân mày, cậu vô thức nhỏ giọng hỏi: “Anh… yêu cô ấy nhiều đến vậy sao?”
Không khí trở nên vô cùng im lặng, một hồi lâu cũng không còn nghe thấy Lý Bách Thiên gọi tên Bạch Phi Tuyết hay đáp lại Khuynh Viễn, sức lực đè nặng trên người cậu cũng từ từ rút đi.
Khuynh Viễn trong lòng chửi thầm một tiếng, cậu dám chắc Lý Bách Thiên chính là vị chủ nhân kia của 1710. Nếu không thì hoa bỉ ngạn cũng không cần phản ứng mạnh mẽ với đối phương như vậy, hại cậu tự nhiên bị ảnh hưởng cứ như đã nảy sinh tình yêu sâu sắc đến tận sâu trong linh hồn vậy.
Khuynh Viễn hơi chồm người dậy, cậu tức giận nhìn thấy hai mắt Lý Bách Thiên đã nhắm lại giống như đang ngủ, sự thật thì chỉ là giống như mà thôi. Khuynh Viễn nhếch khóe môi cười, đây là anh tự động dân tới đấy nhé, nếu không nếm thử một chút thì đúng là lãng phí.
Khuynh Viễn thừa biết hắn đã tỉnh rồi, cũng phát hiện bản thân hắn lầm người mà giả vờ ngủ như không biết gì. Khóe môi càng cong lên đắc ý, Khuynh Viễn cúi đầu hôn xuống môi Lý Bách Thiên, cậu thậm chí nhận ra cái khẽ động chân mày của hắn.
Bị kẻ mà mình vẫn luôn xem là tình địch hôn lén khi đang giả vờ ngủ, cho anh kinh tởm đến chết. Để xem còn dám uống say rồi làm loạn, nhìn lầm người mà giở trò lưu manh hay không.