Thế Giới Có Anh

Quyển 1 - Chương 7: Nam Chính Nam Phụ Cũng Thành Đôi

“Để tôi mang đồ giúp cậu.”

“À, cứ để tôi.” Thấy người đàn ông trung niên mặc đồ vest quản gia có ý định thay mình nhận lấy túi đồ, Bạch Tố Ngôn hơi tránh tay đi từ chối sau đó lại nhìn Lý Bách Thiên, nói: “Nếu cảm thấy quá không vừa mắt thì không cần để tôi ở đây cũng được, anh chỉ cần sắp xếp cho tôi một chỗ nào đó ở tạm, chờ khi vết thương trên đầu tôi lành hẳn rồi sẽ không làm phiền đến anh nữa.”

“Nếu đã biết tôi không vừa mắt cậu, thì ngay từ đầu đừng nên đưa ra đề nghị này mới phải.” Lý Bách Thiên hai tay đút trong túi quần, đứng trên bậc thang nhìn xuống Bạch Tố Ngôn: “Ở trước mặt Phi Tuyết ra vẻ là một người anh hiền từ và hiểu chuyện, tôi cũng muốn nhìn xem cậu còn giở được trò gì nữa.”

Khuynh Viễn thừa biết Lý Bách Thiên nếu đã đồng ý để cậu đến đây thì sẽ không thả ra nữa, hắn làm gì từ bỏ cơ hội tốt như vậy để tách cậu ra khỏi Bạch Phi Tuyết. Cậu đột nhiên đổi ý chỉ là làm bộ, tỏ vẻ Bạch Tố Ngôn cảm thấy đang khó xử vì bản thân giống như đang lợi dụng hắn mà thôi, bây giờ mục tiêu của cậu chính là ở gần Lý Bách Thiên nhất có thể.

Cho Lý Bách Thiên một sắc mặt không hòa nhã, Bạch Tố Ngôn lên tiếng hỏi: “Phòng của tôi ở đâu?”

Lý Bách Thiên im lặng quan sát mỗi một thay đổi trên mặt Bạch Tố Ngôn, hắn lại nói với người đàn ông trung niên kia: “Bác Thành, bác đưa cậu ta đến căn phòng trước đó đã chuẩn bị đi.”

“Vâng thưa đại thiếu gia.”

Người đàn ông được Lý Bách Thiên gọi là bác Thành trả lời hắn, xong thì cũng không tranh túi đồ trên tay Bạch Tố Ngôn nữa mà chỉ muốn dẫn đường cho cậu. Bạch Tố Ngôn mỉm cười với ông nói lời cảm ơn, cậu không quên gật đầu một cái qua loa với Lý Bách Thiên rồi theo ông Thành vào trong nhà.

Lý Bách Thiên nhìn theo bóng lưng của Bạch Tố Ngôn, hắn phát hiện ra cậu trai trẻ này bình thường đối với mọi người, nhất là đối với Bạch Phi Tuyết luôn hành xử ôn hòa dịu dàng, thậm chí có chút ngoan ngoãn. Nhưng mỗi lần gặp hắn đều trưng ra bộ mặt cau có lại khó bảo, giống như đang nhìn thấy một tên vừa đáng ghét vừa ngạo mạn.

Ừ thì đúng là mỗi lần đều do hắn nhìn không vừa mắt Bạch Tố Ngôn cứ xuất hiện bên cạnh Bạch Phi Tuyết trước, còn hết lần này đến lần khác đe dọa cậu tránh xa cô ra.

Hình như còn có lần hắn nhìn thấy hai người che chung một cái ô đứng bên đường, lại nhìn lầm thế nào giống như Bạch Tố Ngôn đang hôn Bạch Phi Tuyết thì đã phát điên lên, sau đó xông đến ra tay đánh người. Còn lần này tuy không phải hắn cố ý, nhưng cũng đã khiến cậu ta bị đánh tới nhập viện.

Càng nghĩ thì lại càng cảm thấy Bạch Tố Ngôn có lý do để không cần cư xử hòa nhã với hắn, Lý Bách Thiên lại nhớ tới hình ảnh cậu ngồi trên giường bệnh, trông vô cùng yếu ớt nói mình bị bệnh máu trắng.

Lý Bách Thiên rút một tay trong túi ra, hắn đưa lên vò mái tóc chỉn chu của mình sau đó thở dài một hơi: “Thôi được rồi, cứ xem như cứu được một con mèo bị thương trên đường về vậy.”

***

“Đây là phòng tôi bảo người chuẩn bị cho cậu ngay sau khi cậu chủ gọi điện về, nếu cậu Bạch thấy có chỗ nào không vừa lòng thì không cần ngại cứ nói với tôi.”

“Không cần đâu, cảm ơn bác Thành.” Bạch Tố Ngôn mỉm cười nói.

Ông Thành được gia chủ đời trước là cha mẹ của Lý Bách Thiên thuê làm quản gia, ông dành hơn nửa đời người của mình ở tại Lý gia, không vợ không con cái. Sau khi cha mẹ Lý Bách Thiên qua đời vì một tai nạn lúc đi du thuyền trên biển, ông tiếp tục trở thành người chăm sóc cho Lý Bách Thiên cùng với quản lý chuyện trong nhà của Lý gia.

Ông Thành xem nơi đây chính là nhà mình, xem Lý Bách Thiên như con trai ruột thịt của mình mà quan tâm chăm sóc. Vì vậy mà đối với những mối quan hệ xung quanh Lý Bách Thiên ông đều đặc biệt để ý, cho dù sẽ tin tưởng và không can thiệp vào quyết định của hắn, những chỉ cần là lời nói của ông thì vẫn sẽ có sức thuyết phục rất lớn đối với Lý Bách Thiên. Dù sao cũng có rất nhiều kẻ tham lam muốn kết thân với người thừa kế của Lý gia, mục đích để hưởng lợi từ địa vị và sự giàu có của họ, ông thân làm quản gia Lý gia đương nhiên phải thận trọng chú ý.

Ông Thành ngoài mặt luôn tỏ ra ôn hòa với Bạch Tố Ngôn, nhưng mỗi một hành động, lời nói hay cả ánh mắt của cậu đều bị ông tỉ mỉ quan sát và đánh giá không bỏ sót.

Bạch Tố Ngôn hiểu rõ đối với Lý Bách Thiên thì ông Thành đã dùng hết tất cả yêu thương của mình, quan tâm từng việc nhỏ nhặt nhất một cách thầm lặng. Vậy nên cậu có thể đoán ra được, người này đang rất để ý đến lý do vì sao đột nhiên Lý Bách Thiên lại để cho cậu, một người không cùng tầng lớp xã hội đến ở tại biệt thự Lý gia.

Bạch Tố Ngôn chủ động lên tiếng nói: “Dù sao chỉ ở tạm ít lâu, vì vậy không cần thay đổi gì trong phòng cả. Do đầu bị thương nên Lý tổng mới đề nghị tạm thời để tôi ở lại, tới khi vết thương trên đầu lành rồi sẽ đi thôi nên thời gian này làm phiền mọi người rồi.”

“Cậu Bạch là khách của đại thiếu gia, sao có thể nói là làm phiền được.” Ông Thành chỉ hơi nhìn qua đầu Bạch Tố Ngôn đang quấn một vòng băng gạt, sau đó lập tức rời mắt đi: “Mong rằng vết thương của cậu sẽ mau chóng bình phục, tôi không làm phiền cậu Bạch nghỉ ngơi nữa, xin cậu hãy cứ tự nhiên khi ở đây.”

“Được, cảm ơn bác Thành.”

Ông Thành lại nhìn nụ cười dịu dàng trên đôi môi nhợt nhạt của Bạch Tố Ngôn, sau đó bước ra ngoài, cẩn thận đóng lại cửa phòng mà không gây ra chút tiếng động rồi mới rời đi.

Hạ xuống nụ cười trên khóe môi, Bạch Tố Ngôn nhìn quanh đánh giá căn phòng rộng lớn được chuẩn bị cho mình này. Dù chỉ trong thời gian rất ngắn từ khi Lý Bách Thiên báo rằng sẽ đưa cậu đến ở tạm, nhưng mỗi thứ trong phòng đều được chuẩn bị đầy đủ, không giống như một căn phòng trống trước nay không có người ở.

Người quản gia này cũng thật chu đáo, cho dù trong lòng có nghi ngờ với cậu, nhưng bề ngoài lại tiếp đãi không thiếu sót. Bình thường sẽ không ai nghĩ một người quản gia như vậy sẽ luôn đề phòng mình, lại vô tình làm lộ ra một chút tật xấu nếu có ý đồ riêng.

Vừa rồi thật sự là lần đầu tiên Khuynh Viễn gặp ông ta, nếu không biết trước tất cả thông tin của nhân vật có liên quan cậu cũng không biết được tầm quan trọng của người quản gia này. Muốn chiếm được tình cảm của Lý Bách Thiên, cậu cần phải lấy lòng người quản gia này trước mới là quyết định đúng.

Mang vài bộ đồ ít ỏi của mình từ trong túi hành lý treo vào trong tủ đồ, đối với không gian rộng lớn của tủ càng làm cho Bạch Tố Ngôn nhận ra bản thân mình nhỏ bé đến đâu.

Bạch Tố Ngôn sau khi sắp xếp xong đồ dùng của mình, cậu chậm rãi đi đến chiếc gương lớn treo trên tường. Không có chút biểu hiện mất tự nhiên nào vì gương mặt xa lạ trên gương, dù sao đã lâu như vậy, cậu thậm chí còn không thể nhớ rõ gương mặt thật của mình trông như thế nào.

Đưa tay kéo cổ áo mình xuống một chút, ngay bên dưới xương quai xanh phía bên trái có một cái bớt giống như hình xăm hoa bỉ ngạn vẫn nằm ở đó, sắc đỏ trên màu da tuyết trắng càng trở nên vô cùng sống động, cứ như đóa hoa thật sự có sự sống được nhuộm nên từ máu.

“Có lẽ là thật sự có sự sống, dù sao cũng chứa đựng một mảnh tán hồn của vị chủ nhân thần bí kia.” Khuynh Viễn kéo lại chỉnh sửa vị trí cổ áo, suy nghĩ phải làm cách nào để Lý Bách Thiên không đuổi cậu đi ngay cả khi vết thương trên đầu cậu đã lành hẳn. Vốn cậu định nhờ 1710 cho ý kiến, nhưng từ lúc vừa xuất viện đã thử gọi vài lần nhưng nó vẫn không trả lời, không biết là xảy ra chuyện gì.

Hiện tại thì mối quan hệ giữa Bạch Tố Ngôn và Lý Bách Thiên vẫn chưa tới đâu, đầu tiên cậu vẫn cần phải cải thiện quan hệ giữa hai ngươi. Theo tình tiết phát triển của thế giới mà nói, Lý Bách Thiên chán ghét cậu như vậy là bởi vì có Bạch Phi Tuyết ở giữa, hiện tại chỉ cần cậu không cùng Bạch Phi Tuyết tiếp xúc thì chắc sẽ không có vấn đề gì nữa.