“Sao anh lại ở đây?” Nhìn thấy Lý Bách Thiên trong phòng, Bạch Phi Tuyết vẫn còn tức giận nên dậm mạnh chân đi vào. Cô đứng chắn trước giường bệnh và ghế mà Lý Bách Thiên đang ngồi, che chắn lại Bạch Tố Ngôn ở phía sau mình: “Anh theo dõi tôi?”
Không đợi cho Lý Bách Thiên trả lời, Bạch Phi Tuyết đã lớn tiếng: “Anh như vậy đủ chưa? Tôi đã nói bao nhiêu lần rằng tôi và Bạch Tố Ngôn chỉ là tình thân như anh em, và đáng lẽ ra với mối quan hệ giữa chúng ta thì tôi cũng không có lý do gì phải nên đứng ở đây để giải thích với anh chuyện này mới phải. Tại sao anh cứ nhất định theo dõi tôi, cũng như cố ý muốn gây rắc rối cho Tố Ngôn vậy, anh cảm thấy lần này anh ấy phải nhập viện vẫn chưa đủ sao?”
Ly Bách Thiên vừa định mở miệng thì liên tục bị Bạch Phi Tuyết chặn họng, hắn bắt đầu nghiêm mặt nhìn cô mà không nói lời nào, hắn cũng chẳng biết mình tại sao lại phải im lặng nghe mắng chửi như vậy.
Cho dù hắn đã từng hứng thú với tính cách vừa mềm yếu lại đôi khi ngang bướng tùy tính của Bạch Phi Tuyết, cũng đúng là hắn hiện tại đang theo đuổi cô, nhưng không có nghĩa hắn sẽ vui vẻ gì khi bị cô liên tục chất vấn.
Thấy Lý Bách Thiên không nói gì như đang xác nhận lời của cô, Bạch Phi Tuyết càng không vui nói: “Lý Bách Thiên, theo đuổi một người không phải như vậy, sẽ không ai làm như cách mà anh đang làm cả. Anh nói muốn hẹn hò cùng tôi, cho tôi thời gian để suy nghĩ, nhưng trong thời gian đó thì anh đã làm những gì?”
Bạch Phi Tuyết nói: “Anh cho người theo dõi tôi khắp mọi nơi, chỉ cần tôi tiếp xúc với bất kỳ ai cũng có thể ghen tuông, rồi thì cho người đánh người thân của tôi đến mức phải nhập viện?”
“Phi Tuyết.” Khuynh Viễn thấy sắc mặt Lý Bách Thiên đã tối đen rồi, cậu không muốn hắn phát nổ ở đây mới vội kéo tay Bạch Phi Tuyết. Cậu còn cố ý chỉ kéo nhẹ một cái rồi lập tức buông ra, chỉ sợ cái thùng giấm kia nhìn thấy sẽ lại phát điên: “Không phải như em nghĩ đâu, những người ra tay đánh anh không phải do anh ta kêu đến.”
Bạch Phi Tuyết nói bằng giọng hoài nghi: “Nếu không phải Lý Bách Thiên kêu người làm thì có thể là ai?”
Bạch Tố Ngôn: “Là thư ký của anh ta.”
Bạch Phi Tuyết: “…”
Lý Bách Thiên: “…”
Khuynh Viễn: "..."
Bạch Phi Tuyết: “Thư ký của anh ta hay anh ta sai người làm thì có gì khác nhau chứ? Tại sao anh lại phải nói thay cho người đã hại mình đến mức nhập viện?”
Bạch Tố Ngôn cũng cảm thấy khó mà giải thích, cho dù Lý Bách Thiên không cố ý sai người đánh cậu bị thương, nhưng hắn cũng muốn đe dọa cậu phải tránh xa cô ra còn gì. Cậu cười nói: “Nói chung là vẫn có chỗ khác, việc lần này chỉ là hiểu lầm mà thôi. Lý Bách Thiên hôm nay đến đây không phải theo dõi em, anh ta đến để xin lỗi anh.”
Lý Bách Thiên: “…”
Thấy vẻ mặt khó xem của Lý Bách Thiên, Bạch Tố Ngôn cố ý hơi nâng cằm lên một chút, ý chữ viết trên mặt: “Không phải anh thật sự nên xin lỗi tôi sao?”
Bạch Phi Tuyết hoài nghi nhìn Lý Bách Thiên, lại nhìn Bạch Tố Ngôn hỏi: “Anh nói thật sao.”
“Là thật.” Bạch Tố Ngôn khôi phục lại bộ dáng vô tội, nói: “Sự việc lần này là nằm ngoài dự tính, Lý Bách Thiên cảm thấy có lỗi nên đến đây xin lỗi anh. Còn có anh ta muốn phụ trách chăm sóc anh, cho đến khi vết thương của anh lành hẳn.”
Bạch Phi Tuyết nghe được mấy lời này thì cảm thấy chẳng có chỗ nào giống như việc mà Lý Bách Thiên sẽ làm cả, không chỉ Lý Bách Thiên, mà ngay cả Bạch Tố Ngôn hôm nay cũng rất kỳ lạ. Mặc dù anh vẫn ôn hòa dịu dàng như trước, thế nhưng cô cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Bạch Tố Ngôn lại hướng mặt về phía Lý Bách Thiên, đuôi mắt cong cong ý cười: “Không tin thì em cứ thử hỏi anh ta xem.”
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Bạch Tố Ngôn bây giờ, Lý Bách Thiên cảm thấy trước đó hắn đúng là điên rồi mới cảm thấy cậu ta có chút gầy yếu đáng thương. Rõ ràng Lý Bách Thiên hắn là con người sát phạt quả quyết trên thương trường, kẻ đứng đầu tập đoàn Lý Thịnh, vậy mà lại bị con người này dắt mũi.
“Tố Ngôn nói đúng chứ?” Bạch Phi Tuyết hỏi.
Lý Bách Thiên nhìn Bạch Phi Tuyết, cũng nhìn thấy cả vẻ mặt không tin tưởng của cô. Dù sao thì chuyện cũng là do hắn gây ra, nếu đã có cách để sửa chữa xem như bù đắp cho Bạch Tố Ngôn, còn có thể tách hai người bọn họ ra thì cách này cũng không tệ.
Lý Bách Thiên nói: “Nếu đã làm thủ tục xuất viện rồi thì thu xếp đồ đạc của cậu đi, tôi sẽ bảo người dọn một phòng riêng ở biệt thự của Lý gia cho cậu.”
“Được.” Bạch Tố Ngôn vui vẻ gật đầu.
Và cứ thế nhân vật nam phụ Bạch Tố Bạch đi lệch khỏi quỹ đạo cuộc đời chính mình, không phải chọc giận Lý Bách Thiên rồi ngày ngày bị chèn ép, đến mức sức khỏe càng ngày càng trở nên yếu kém mãi không có điểm dừng. Mà hiện tại cậu lại đang hiên ngang ngồi trên xe được chở thẳng đến biệt thự Lý gia, mà người ngồi bên cạnh cậu lúc này còn là Lý Bách Thiên, nam chính của thế giới này.
Vừa là nam chính nhưng cũng là thân xác chứa đựng mảnh vỡ linh hồn của vị chủ nhân bí ẩn kia, sự tồn tại của nam chính là để duy trì thiết lập cùng quy tắc vận hành của thế giới, nhưng hắn lại phải phá hủy quy tắc thế giới thì mới có thể tự giải thoát cho linh hồn mình. Khuynh Viễn cảm thấy sự tồn tại của Lý Bách Thiên ở thế giới này cũng thật là đặc biệt.
Hai người cùng ngồi trên dãy ghế sau nhưng lại rất chú ý giữ một khoảng cách ở giữa, cũng chẳng có ai sẽ chủ động lên tiếng để nói chuyện với đối phương trước. Khuynh Viễn thử chú ý đến vị trí bên ngực trái của mình, trừ cảm giác nóng lên dị thường lúc vừa mới nhìn thấy Lý Bách Thiên ra, tới bây giờ thì lại không còn có cảm giác gì nữa, cậu tự hỏi có khi nào mình đã nhầm lẫn rồi hay không?
Ngay cả 1710 cũng không thể xác nhận chính xác được, vậy cậu chỉ còn cách khiến cho Lý Bách Thiên yêu mình thì mới có thể chắc chắn người này có phải là vị chủ nhân thần bí hay không.
***
Lý gia có một trang viên rộng lớn với hai sân cỏ, hai sân thể thao giải trí, một hồ bơi và một biệt thự đã truyền qua nhiều đời gia chủ. Biệt thự tổng cộng có ba tầng lầu và mười hai phòng ngủ chưa tính phòng khách, nhà bếp, phòng tắm và phòng vệ sinh…
Vậy nên trong số những phòng ngủ bỏ trống dọn ra một cái cho Bạch Tố Ngôn cũng không phải vấn đề gì to tác, đối với Lý Bách Thiên thì cùng lắm là trong nhà nhiều ra thêm một miệng ăn, dù sao với cái cơ thể đó của Bạch Tố Ngôn thì có thể ăn được bao nhiêu, mà cho dù có nuôi thêm vài người như cậu ta thì hắn cũng không thiếu chút tiền này.
Sau khi xe vào cổng lại mất tận năm phút để chạy đến trước cửa biệt thự, bên ngoài đã có người chờ sẵn để mở cửa xe giúp Lý Bách Thiên và Bạch Tố Ngôn.
Đối với thần thức Khuynh Viễn đã ký kết với hệ thống và đã xuyên qua hàng vạn thế giới, thì trang viên của Lý gia hiện tại trông cũng chỉ bình thường thôi, không có gì phải khiến cậu ngạc nhiên. Nhưng hiện giờ khi đứng ở đây cậu lại chính là Bạch Tố Ngôn, đối với một người lớn lên trong cô nhi viện như cậu thì nơi này là thế giới không bao giờ có thể chạm đến, thậm chí là còn chưa từng dám nghĩ đến.
Bạch Tố Ngôn đầu tiên sẽ cảm thấy không quen khi có người giúp mình mở cửa xe, sau đó lại vì căn biệt thự vừa rộng lớn lại vừa sang trọng mà hơi giật mình.
Bạch Tố Ngôn bắt đầu có cảm giác giống như mình đang lợi dụng việc bị thương để ở nhờ nhà cao cửa rộng, cứ như mấy kẻ ăn vạ tự đâm đầu vào xe người ta rồi đòi tiền viện phí vậy. Bạch Tố Ngôn tỏ ra hơi do dự, muốn nói với Lý Bách Thiên là vết thương không nặng lắm, không cần hắn phải chăm sóc cho mình nữa?
Lý Bách Thiên nhìn thấy cử chỉ hành động và mỗi biểu hiện liên tục thay đổi trên mặt Bạch Tố Ngôn, hắn đoán ra được người này bây giờ chắc là hối hận rồi nên lại cảm thấy đắc ý.
Lý Bách Thiên đi vài bước lại quay đầu hỏi: “Sao vậy? Không vào sao?”