Khuynh Viễn vui mừng reo lên trong lòng, đơn giản như vậy mà đã có thể tìm ra được, cậu chưa từng nghĩ tới mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy. Xem ra sức mạnh của vị thần sáng thế của thế giới này khá yếu kém, không thể che giấu được sự tồn tại của mảnh vỡ linh hồn của vị chủ nhân thần bí bên trong thân xác kia.
“Tôi vào được không?” Lý Bách Thiên một tay đút trong túi quần, một tay vừa gõ cửa phòng rồi hạ xuống một bên, đứng đó chờ cậu lên tiếng trả lời.
Bạch Tố Ngôn ngắn gọn nói: “Cứ tự nhiên.”
Lý Bách Thiên cảm thấy kỳ lạ, hắn không nhận thấy được vẻ tức giận hay là khó chịu nào bên trong giọng nói của Bạch Tố Ngôn. Hắn chậm rãi đi vào trong phòng, trước lúc ngồi xuống ghế còn nhíu mày nhìn cặp l*иg đồ ăn trên tủ trong phòng bệnh.
Nhận ra hành động nhỏ này của hắn, Bạch Tố Ngôn cười nhạt nói: “An tâm đi, cô ấy quan tâm tôi chỉ vì xem tôi như anh trai ruột. Hơn nữa tôi nằm ở chỗ này còn không phải là tại vì anh hay sao?”
Giọng Lý Bách Thiên khó chịu nói: “Không phải tôi.”
“Tôi biết.” Bạch Tố Ngôn nói: “Nhưng cho dù là vì lý do gì đi nữa, anh cũng không thể phủ nhận việc tôi phải vào nằm viện là do anh.”
Lý Bách Thiên quả thật không thể nói được gì, người đánh Bạch Tố Ngôn là do Dương Bác gọi, mà người sai Dương Bác đe dọa Bạch Tố Ngôn lại là hắn.
Lý Bách Thiên cho rằng Bạch Tố Ngôn muốn cảnh cáo mình, chỉ cần cậu ta cố ý làm lớn chuyện thì chắc chắn Phi Tuyết sẽ càng chán ghét hắn. Lý Bách Thiên âm giọng nặng nề lại có khí thế của kẻ đứng ở vị trí cao hơn nhìn xuống: “Cậu muốn thế nào?”
Theo sự phát triển nên có thì hiện giờ Bạch Tố Ngôn phải nên lo sợ vì căn bệnh của mình, cậu không có khả năng để điều trị lâu dài nên đã nghĩ đến chuyện hiến tim cho Bạch Phi Tuyết.
Cũng chính vì vậy mà Bạch Tố Ngôn cảm thấy không cam tâm khi Lý Bách Thiên xuất hiện trước mặt mình lúc này, cậu cần nên nổi giận với hắn vì dễ dàng có được người con gái mà mình luôn yêu thương bao bọc từ bé.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý sẳn sàng để lên bàn mổ, hoàn toàn buông tay và chúc phúc cho hai người họ. Nhưng Bạch Tố Ngôn lại cố ý kích động Lý Bách Thiên, nói chỉ cần hắn chịu buông tha cho Bạch Phi Tuyết, đừng tiếp tục theo đuổi cô nữa thì cậu sẽ để yên chuyện này.
Đúng là kịch bản tự tìm ngược, rõ ràng có thể nói rõ sự thật là bản thân đã hoàn toàn từ bỏ, thế nhưng vẫn cứ cố ý làm mấy việc ngu ngốc có hại cho mình.
Khuynh Viễn của hiện tại đã không còn chịu sự khống chế đi theo một hướng nhất định của hệ thống, đừng nói tới nhiệm vụ của cậu là phải thu thập linh hồn cho vị chủ nhân thần bí kia mà phải tiếp cận Lý Bách Thiên, cho dù không phải thì cậu cũng chẳng bao giờ đi làm cái chuyện ngu ngốc lợi người hại mình.
“Đơn giản thôi.” Vẫn là nụ cười dịu dàng trên gương mặt tái nhợt của Bạch Tố Ngôn, cậu nhẹ nhàng nói: “Nếu vết thương trên đầu tôi là tại vì anh mới có, vậy đương nhiên anh phải chịu trách nhiệm cho đến khi tôi hoàn toàn bình phục.”
Lý Bách Thiên đã nghĩ tới đủ mọi yêu cầu vô lý của Bạch Tố Ngôn, chỉ cần không liên quan đến Bạch Phi Tuyết thì hắn sẽ mặc kệ cậu ta muốn địa vị công việc hay là tiền tài, thế nhưng khi chính tai nghe thấy yêu cầu của cậu ta thì hắn lại không dám tin.
“Cậu vừa nói cái gì?”
Đã xác định được mục tiêu của nhiệm vụ thì dễ gì Khuynh Viễn chịu bỏ qua, bước đầu tiên cậu cần có nhiều cơ hội để tiếp xúc với Lý Bách Thiên, sau đó mới có thể tìm cách câu dẫn hắn lên giường, từ từ hấp thu mảnh vỡ linh hồn của vị chủ nhân thần bí đang bị giam giữ bên trong thân xác kia của hắn.
“Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao?” Bạch Tố Ngôn hơi cong khóe mắt đầy ý cười: “Nhà của tôi bị đám người kia đập phá nát đến không thể nát hơn, bây giờ tôi lại còn là bệnh nhân cần được tĩnh dưỡng. Nếu kẻ chủ mưu đứng sau là anh không đứng ra chịu trách nhiệm, không lẽ muốn Phi Tuyết đưa tôi về nhà em ấy chăm sóc hay sao?”
Lý Bách Thiên lạnh giọng: “Cậu đang đe dọa tôi?”
“Tôi mới là người đã bị anh đe dọa không phải sao? Đầu tôi vẫn còn đau đây này.” Bạch Tố Ngôn lại nói: “Không phải anh làm đủ mọi chuyện là vì muốn tôi cùng với Phi Tuyết giữ khoảng cách với nhau hay sao? Nhưng chúng tôi từ nhỏ đã quen biết, cùng lớn lên trong cô nhi viện, giúp đỡ nhau cho đến ngày hôm nay cũng không phải anh nói muốn phân chia ranh giới là có thể phân chia rõ ràng.”
“Ý của cậu là gì, nói rõ một lần đi.” Lý Bách Thiên không kiên nhẫn lên tiếng.
Bạch Tố Ngôn cười nói: “Vậy chỉ cần anh chịu trách nhiệm chăm sóc tôi trong thời gian này, vừa hay có thể đặt tôi ở nơi gần nhất để quan sát, như vậy chỉ cần anh muốn là có thể dễ dàng ngăn cản tôi và Phi Tuyết xuất hiện cạnh nhau không phải sao?”
Lý Bách Thiên im lặng suy nghĩ, thật sự như Bạch Tố Ngôn nói. Chỉ cần hắn đồng ý chăm sóc cậu ta thì Bạch Phi Tuyết sẽ không còn lý do gì để tức giận với hắn, mà chỉ cần Bạch Tổ Ngôn nằm trong phạm vi quản lý của hắn cũng sẽ không có cách nào để gặp được Bạch Phi Tuyết.
Cách này quả nhiên không tệ, thế nhưng Lý Bách Thiên không phải một người sẽ tùy tiện đưa ra quyết định nào đó khi chỉ mới xem xét theo một chiều hướng. Bạch Tổ Ngôn rõ ràng có tình cảm với Bạch Phi Tuyết, lần trước cậu ta cũng đã thừa nhận với hắn chuyện này, vậy đột nhiên sao lại đưa ra yêu cầu có lợi cho hắn?
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Bách Thiên, Bạch Tố Ngôn thở dài một hơi. Cậu biết nếu muốn để hắn tin tưởng mình thì vẫn cần phải có một lý do chính đáng, mà lý do thì cũng đã có sẵn đó rồi, cậu chỉ cần cứ thế mà khai triển thôi.
“Được rồi, tôi nói thật với anh.”
Vừa nghe Bạch Tố Ngôn nói, Lý Bách Thiên liền ngước mắt nhìn cậu với dáng vẻ như đã biết trước mọi chuyện, trên mặt hắn là thái độ khinh thường thấy rõ. Bạch Tố Ngôn cũng chẳng thèm tính toán với hắn mà bình tĩnh lên tiếng nói: “Thật ra tôi bị bệnh máu trắng.”
Lý Bách Thiên: “Cái gì cơ?”
“Như đã nói, tôi vừa phát hiện ra mình bị mắc bệnh máu trắng.” Bạch Tố Ngôn lập lại nói: “Nếu anh không tin có thể đi hỏi bác sĩ bây giờ luôn cũng được, nhưng tôi không muốn để cho Phi Tuyết biết được chuyện này.”
Lý Bách Thiên từ khi bước vào phòng thì lúc nào cũng giữ dáng vẻ cao ngạo, hiện tại vẻ mặt hắn lại có chút kinh ngạc cùng hoang mang. Hắn không cho rằng Bạch Tố Ngôn sẽ mang loại bệnh tình nghiêm trọng như vậy ra để đùa giỡn, hơn nữa nhìn sắc mặt cùng màu da nhợt nhạt của cậu ta thì đây cũng không phải chuyện vô lý.
Nếu thật sự là vậy thì vết thương trên đầu Bạch Tố Ngôn đã không còn là chuyện nhỏ nữa, ai cũng biết người mắc bệnh này phải vô cùng cẩn thận không thể để mình bị thương, bởi vì vết thương sẽ rất khó lành cũng như dễ bị nhiễm trùng.
Lý Bách Thiên biết Bạch Tố Ngôn bị thương một phần là do mình, nhưng hắn đến bây giờ mới cảm thấy có chút chột dạ cùng có lỗi đối với cậu ta. Nhìn kỹ lại thì cậu trai trẻ trước mặt này vô cùng gầy yếu, cảm giác như không có chút sức lực nào, thế thì tại sao trước kia hắn lại chán ghét cũng như muốn đối phó cậu đến vậy?
Cảm giác tội lỗi làm hắn không dễ chịu gì, thật muốn trở về lập tức sa thải cái tên khốn Dương Bác kia.
Khuynh Viễn giống như có thể nhìn thấy nội tâm đã bắt đầu xáo động của Lý Bách Thiên, đôi môi tái nhợt của cậu hơi khẽ cong, nụ cười trông thấy vô cùng chua sót: “Triệu chứng của tôi gần đây khá rõ ràng, anh cũng biết đó. Tôi không muốn để Phi Tuyết nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình, cũng không muốn để em ấy phải đau khổ, nếu như có một ngày tôi…”
Không khí trong phòng bệnh trở nên im lặng và ngột ngạt, cả hai người đều không có ai lên tiếng nói chuyện, cho đến khi Bạch Phi Tuyết đi làm thủ tục xuất viện trở về.