Được rồi, ngay cả xâm nhập vào tuyến phân nhánh hệ thống cũng có thể làm được, vậy thì nó có biết được xu hướng tìиɧ ɖu͙© của cậu cũng không có gì lạ. Đã làm nhiệm vụ qua không biết bao nhiêu thế giới rồi, Khuynh Viễn vì phải làm đúng theo tuyến nhân vật của mình nên cho dù có muốn hay không thì cậu cũng đều phải yêu thậm chí là ngủ với bất cứ kẻ nào đúng theo kịch bản, bây giờ vừa hay đối tượng là đàn ông mà cậu chỉ cần làm xong nhiệm vụ lần này, thu thập đủ số mảnh vỡ linh hồn của người kia thì cũng sẽ được giải thoát rồi.
“À phải.” Khuynh Viễn bật người ngồi dậy, cậu chút nữa đã quên mất phúc lợi mới của mình: “Nếu đã có thể OOC, nói như vậy thì ta đương nhiên sẽ không bị bắt ép phải thuận theo quy tắc vận hành của thế giới này, hiến tim mình cho Bạch Phi Tuyết?”
[Đúng vậy, chỉ cần ký chủ không phạm vào điều luật đầu tiên của hệ thống, không tự mình gϊếŧ chết nam chủ hoặc là nữ chủ của thế giới, vậy ai thèm quản bọn họ chết do bệnh tim hay là bị xe tông chứ. Ký chủ cứ mặc kệ sống chết của mấy kẻ không liên quan đi, việc tìm kiếm chủ nhân của tôi mới quan trọng.]
“Vậy còn căn bệnh của ta thì sao?” Khuynh Viễn lo lắng hỏi: “Cho dù không phải hiến tim thì ta cũng đang bị bệnh máu trắng, ngươi không phải muốn ta cứ như vậy mà lê cơ thể bệnh tật của mình đi tìm chủ nhân của ngươi chứ?”
[Nếu để ký chủ mang theo bệnh thì chỉ sợ chưa làm xong nhiệm vụ đã ngũm củ tỏi rồi.] Giọng 1710 tỏ vẻ xem thường nói: [Bởi vì chỉ số hệ thống đều ở cấp độ tối đa, vậy nên sau khi ký chủ tiếp nhận cơ thể của Bạch Tố Ngôn, cơ thể này cũng sẽ được cải thiện hoàn toàn cả về mặt ngoại hình lẫn thể trạng ở mức độ tốt nhất, cho nên ngay từ khi ký chủ mở mắt ra thì Bạch Tố Ngôn đã trở thành một cơ thể không bệnh không tật.]
“Phúc lợi không tệ chút nào.” Khuynh Viễn thật lòng khen ngợi, có được chỉ số hệ thống ở mức cao nhất này đối với cậu lúc làm nhiệm vụ sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
[Đương nhiên rồi.] Giọng 1710 có vẻ đắc ý dào dạt.
Theo thói quen không thay đổi của bản thân, mỗi lần nhận nhiệm vụ xuyên qua đều muốn nhìn xem vẻ ngoài mới mà mình vừa tiếp nhận. Khuynh Viễn nhìn xung quanh phòng bệnh, tuy là phòng chung nhưng hiện giờ chỉ có mình cậu nằm ở đây.
Khuynh Viễn thử mở ngăn kéo của tủ thuốc đặt cạnh đầu giường, bên trong ngoài mấy thứ thuốc men, lược nhỏ, kéo, thì còn có một cái gương hình vuông kích cỡ bằng một bàn tay. Cậu không chút nôn nóng cầm lấy gương, đưa lên muốn xem thử bộ dạng của mình hiện giờ.
Mái tóc đen mềm hơi xoăn bồng bềnh, tóc mái chấm chân mày, che đi vầng trán đang quấn băng vải. Bên trong gương phản chiếu gương mặt người thanh niên có mấy phần tái nhợt, thế nhưng dáng vẻ bệnh tật cũng chẳng thể che lấp đi được nét đẹp tự nhiên lại thoải mái của thiếu niên.
Không hề phản cảm với vẻ ngoài có chút nhu hòa của thiếu niên trong gương, tuy nước da có chút xanh xao nhưng bộ dạng lại rất hợp ý cậu. Bạch Tố Ngôn lại một lần nữa cảm thấy quyết định ký kết thỏa thuận với 1710 của mình là không sai, thân xác với chỉ số hệ thống đã được nâng cấp tối đa này dùng rất tốt.
Không giống như trước kia mỗi lần xuyên qua đều không đoán trước được bộ dạng của mình, đôi khi còn là một tên côn đồ với bộ mặt hung thần dữ tợn, khó nhìn đến không chịu nổi.
Kéo cổ áo bệnh nhân của mình xuống thấp hơn một chút, ở ngay dưới xương quai xanh bên trái một chút có hình của một đóa hoa bỉ ngạn đỏ tươi khá nhỏ. Khuynh Viễn cau mày: “Hình xăm sao?”
“Không phải.” 1710 trả lời: “Đó là dấu ấn chứa đựng một mảnh linh hồn của chủ nhân được cáy vào trong linh hồn của ký chủ, một khi có cách cảm ứng với mảnh vỡ linh hồn khác nó sẽ giúp ký chủ nhận biết người đó là chủ nhân.”
“Ra vậy.” Khuynh Viễn bình tĩnh thả cổ áo ra, có thêm một cách để tìm được mục tiêu nhiệm vụ cũng tốt.
“Cạch.”
Tiếng chốt cửa mở ra làm Khuynh Viễn bừng tỉnh, cậu để gương lại vào trong ngăn tủ rồi nhìn ra cửa phòng bệnh, một cô gái xinh đẹp với mái tóc suôn mượt ngang vai bước vào.
Bạch Phi Tuyết bên trong mặc áo sơ mi trắng mở hai nút trên cổ, bên ngoài là một chiếc áo khoác kaki dài vừa chấm tới chân váy caro ngắn tươi trẻ.
Cô thấy Bạch Tố Ngôn đã tỉnh lại thì vui mừng đi tới, trên tay còn mang theo một cái cặp l*иg ba tầng đặt lên tủ thuốc y tế trên đầu giường: “Anh tỉnh lại rồi, đầu có còn đau hay không?”
Xác nhận người tới là nữ chính Bạch Phi Tuyết, Khuynh Viễn là một thần thực có kinh nghiệm sau hàng vạn nhiệm vụ từ khi ký kết với hệ thống 1303, cậu rất nhanh đã đem mình trở thành Bạch Tố Ngôn có tính cách hiền lành ấm áp như ánh nắng sớm.
“Không đau như em nghĩ.” Bạch Tố Ngôn tự nhiên mỉm cười dịu dàng với Bạch Phi Tuyết, cho dù có đau cũng muốn cô nhìn thấy mình không sao cả để không phải lo lắng.
Có thể vì lớn lên cùng nhau nên Bạch Phi Tuyết hiểu rất rõ cậu, nhìn thấy Bạch Tố Ngôn mỉm cười như không có chuyện gì để an ủi cô, Bạch Phi Tuyết lại càng cảm thấy có lỗi.
Hai mắt đỏ lên như sắp khóc, Bạch Phi Tuyết cúi đầu không dám nhìn thẳng vào nụ cười dịu dàng của cậu: “Xin lỗi Tố Ngôn, tất cả đều là lỗi của em.”
Bạch Tố Ngôn: “Sao đột nhiên lại nói vậy?”
Giọng của Bạch Phi Tuyết cũng bắt đầu mang theo tiếng khóc: “Là tại vì em không phân rõ ràng giới hạn tình cảm với Lý Bách Thiên, nếu em chủ động giải thích từ trước rằng chúng ta cùng nhau lớn lên, chỉ coi nhau như anh em ruột thì có lẽ Bách Thiên cũng sẽ không tức giận như vậy, sẽ không ra tay với anh.”
“À.” Nhớ ra lúc này là tình tiết sau khi Bạch Tố Ngôn bị thư ký của Lý Bách Thiên cho người đe dọa, rồi bị đánh một phát vào đầu đến mức phải nhập viện.
Theo thông tin của 1710 thì nam chính của thế giới này chính là Lý Bách Thiên, hắn chỉ ra lệnh cho tên thư ký dọa cậu một chút, để cậu tự biết đường mà tránh xa Bạch Phi Tuyết. Nhưng thư ký của Lý Bách Thiên thì không hiểu ý của ông chủ, lại đi thuê người đến dạy cho cậu một bài học.
Sau khi nhập viện thì Bạch Tố Ngôn vừa hay biết được căn bệnh máu trắng của mình sau khi làm xét nghiệm, chẳng trách ánh mắt của nữ y tá mới đầu kia nhìn cậu còn pha một chút đồng tình cùng thương hại.
Bạch Tố Ngôn nhìn Bạch Phi Tuyết vẫn luôn cúi đầu đứng đó, hai vai đôi khi còn khẽ run lên trông rất đáng thương. Bạch Tố Ngôn thở dài một hơi, cậu nhẹ nhàng đưa tay xoa đầu cô: “Đừng khóc, tim của em không thể chịu được xúc động quá lớn đấy còn nhớ không?”
Giọng Bạch Phi Tuyết nức nở: “Em xin lỗi.”
“Đây không phải lỗi của em.” Bạch Tố Ngôn nói: “Chỉ là không may gặp chuyện xui rủi mà thôi, vết thương cũng không có gì nghiêm trọng, bây giờ đã không sao nữa rồi.”
Bạch Phi Tuyết hoài nghi ngước nhìn cậu: “Thật sao?”
“Ừ, anh còn muốn nhanh chóng có thể xuất viện đây.” Bạch Tố Ngôn cười nói: “Đi rửa mặt đi, khóc thành bộ dạng này. Em không ngại mình trở nên xấu xí sao?”
“Em mới không sợ mình xấu xí.” Bạch Phi Tuyết bĩu môi nói, sau đó cô vẫn đi vào trong phòng vệ sinh để rửa mặt.
Sau khi trở ra thì Bạch Tố Ngôn muốn cô đi làm thủ tục xuất viện giúp cậu, Bạch Phi Tuyết khuyên không được nên chỉ đành phải đồng ý. Trong thời gian đó cô yêu cầu cậu phải ăn cơm mình mang đến, còn phải ăn hết thì mới chịu đứng lên.
Khuynh Viễn ngồi tựa mình vào đầu giường, cậu nhắm hai mắt lại bắt đầu suy tư. Nghĩ đến phải làm cách nào mới có thể tìm ra vị chủ nhân thần bí kia, mà cho dù có tìm được người này thì cậu còn phải tìm cách khiến cho đối phương yêu mình sâu sắc, vậy nếu hắn ta là một ông chú háo sắc bụng phệ thì sao?
Nhớ tới có một kiếp khi làm nhiệm vụ trong thế giới BL, Khuynh Viễn cậu còn bị bắt phải diễn theo cốt truyện, đi câu dẫn rồi lên giường với một tên khốn vừa già còn vừa khốn nạn thay cho nam chính thụ, bây giờ nghĩ lại mà cậu vẫn còn cảm thấy buồn nôn.
“Cộc cộc”
Bạch Tố Ngôn mở mắt nhìn người vừa mới gõ hai cái lên cửa phòng bệnh, hắn thường mặc trên người một bộ vest xanh đen chỉn chu, gương mặt điển trai lại gợi lên cảm giác thành thục, thân người cao lớn đứng ở trước cửa phòng bệnh mà nhìn cậu.
Hắn chính là Lý Bách Thiên, nam chính tổng tài của thế giới này. Cùng lúc xác nhận thân phận của đối phương đã khiến Khuynh Viễn có chút kinh ngạc, không phải vì thân phận của hắn, mà là vì cảm giác thổn thức rộn ràng bị đánh thức trong linh hồn, hoa bỉ ngạn ở dưới xương quai xanh của cậu cũng đột nhiên nóng lên như bị phỏng.
Kiềm chế không kêu lên vì cảm giac đau rát tựa như bị dí một thanh sắt nóng vào da thịt, Khuynh Viễn ngờ vực nhìn người đàn ông kia.
Chủ nhân thần bí?