Mất đi ý thức không biết bao lâu, khi mơ hồ tỉnh lại thì đầu nặng trịch khiến Khuynh Viễn chẳng muốn động đậy chút nào, cứ như vừa trải qua một giấc ngủ vô cùng dài vậy. Mỗi lần tiếp nhận thân xác mới đều phải chịu đựng cảm giác khó chịu như vậy, đúng là phiền mà.
Nằm hồi lâu để thích nghi với cơ thể mới rồi mới chậm mở mắt ra, đập vào mắt Khuynh Viễn là trần nhà trắng toát cùng cả mùi thuốc sát trùng khiến cả người khó chịu.
Cậu theo thói quen đưa thay sờ lên cổ, thế nhưng cảm giác chống trơn chỉ có một mảnh da thịt trơn láng khiến Khuynh Viễn phải giật mình bật dậy. Cậu cúi đầu nhìn xuống trước cổ mình, tay cũng sờ loạn ở trên ngực nhưng thật sự không tìm thấy một cái dây chuyền nào.
“Không có?” Khuynh Viễn có chút hoang mang: “Sao lại không có?”
Hệ thống 1303 trước kia vẫn luôn đi theo Khuynh Viễn mỗi lần xuyên qua, nó sẽ phụ thuộc vào đặc tính của mỗi thế giới quan mà trở thành đủ loại hình dáng đeo trên cổ cậu. Lần này thế nhưng lại không có nữa? Không lẽ đổi thành 1710 rồi thì sẽ khác?
“Cậu Bạch, cậu cảm thấy sao rồi, có còn choáng đầu hay không?”
Khuynh Viễn vừa định thử mở bảng hệ thống thì nhìn thấy y tá mới đi vào phòng bệnh, cậu đưa tay ngăn cô nói tiếp rồi hơi xoa trán mình tỏ vẻ mệt mỏi: “Xin lỗi nhưng tôi muốn yên tĩnh một lát, có thể phiền cô để tôi một mình không?”
Y tá không cảm thấy kỳ lạ vì hành động của Khuynh Viễn, trái lại có chút cảm thông nhìn cậu, sau đó lại nói: “Được rồi cậu Bạch, vậy tôi không làm phiền cậu nữa.”
Để ý thấy một ánh mắt giống như là đồng tình còn có thương hại của nữ y tá, Khuynh Viễn không hiểu là thế nào. Đợi người đi ra ngoài rồi đóng cửa phòng bệnh lại thì cậu mới thử mở bảng hệ thống, mở không được?
Khuynh Viễn có chút luống cuống gọi trong đầu: “1710?”
Quả nhiên sau khi Khuynh Viễn gọi thì đã có cảm ứng với hệ thống, sau đó một giọng nói vang lên trong đầu cậu: [Ký chủ vừa gọi tôi sao?]
Khuynh Viễn ngây người một chút, hệ thộng lại còn có thể phát ra tiếng nói? Nghe ra có vẻ non mềm lại có chút đáng yêu của một thiếu niên có sự sống rõ ràng. Trước kia Khuynh Viễn chỉ giao tiếp với 1303 thông qua bảng hệ thống, cũng không thể trực tiếp đối thoại ở trong đầu như vậy.
Có chút bất ngờ vì không phải hình thức bảng hệ thống như trước, Khuynh Viễn lên tiếng hỏi ở trong đầu: “Ngươi có thể trực tiếp trả lời ta sao?”
[Dù sao tôi cũng không thật sự là hệ thống, phải nói là một sự tồn tại cao cấp hơn, đương nhiên không sử dụng phương thức lỗi thời để truyền đạt cùng với ký chủ.]
Khuynh Viễn: “…”
[Vậy ký chủ gọi tôi có việc gì sao? Có phải là đã tìm được chủ nhân của tôi rồi hay không?]
“Vẫn chưa.” Mới mở mắt ra chưa được bao lâu thì tìm thấy cái quỷ gì.
Bỏ qua giọng nói mềm mại háo hức của hệ thống, Khuynh Viễn nói: “Cho ta biết thông tin của thân xác hiện tại, và cả quy tắc phát triễn của thế giới này nữa.”
[Được rồi.]
Vừa dứt lời thì trong đầu Khuynh Viễn tích tắc một giây đã có đầy đủ thông tin và quy luật vận hành của thế giới này, không giống như trước kia phải đọc toàn bộ nội dung tiến triển của thế giới bằng mắt thường, thế nhưng Khuynh Viễn vẫn cần thời gian để tiêu hóa hết thông tin mà mình vừa mới nhận được.
Thân xác mà Khuynh Viễn vừa tiếp nhận tên Bạch Tố Ngôn, 22 tuổi.
Thế giới này, Bạch Tố Ngôn là một người không thân không thích. Từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi, cùng lớn lên với nữ chính trong viện mồ côi.
Nữ chính của thế giới này tên Bạch Phi Tuyết, bởi vì Bạch Tố Ngôn không có họ nên cái họ Bạch của cậu là do nữ chính tặng cho. Điều đáng nói là họ Bạch này không phải dòng họ tầm thường, Bạch gia là một gia tộc lớn giàu có nhưng tập trung phát triển ở nước ngoài, và đương nhiên Bạch Phi Tuyết là một tiểu thư thất lạc thường thấy trong mấy câu truyện ngôn tình lãng mạn.
Sau khi xem qua thì Khuynh Viễn lại càng có thiện cảm với 1710 hơn cái hệ thống 1303 trước kia, tuy rằng nội dung có chút sến nhưng vai diễn của cậu tốt hơn trước kia nhiều.
Thế giới này Bạch Tố Ngôn không cần phải sắm vai một nhân vật phụ ác độc, chuyên gia đi phá rối hay chia rẽ hai nhân vật chính, một kiểu nhân vật điển hình luôn bị mọi người chán ghét.
Bạch Tố Ngôn là loại nam phụ thường chiếm được tình cảm của các chị em gái, cùng nhau lớn lên rồi mang lòng yêu thầm nữ chính, đau lòng khi thấy nữ chính yêu đương hẹn hò với nam chính tổng tài.
Tuyến nhân vật của Bạch Tố Ngôn là để gây ra một chút hiểu lầm trong tình cảm của nam nữ chính, vì Bạch Phi Tuyết thường xuyên xuất hiện bên cạnh người con trai khác nên nam chính ghen l*иg ghen lộn lên, sau đó thì nhiều lần âm thầm cảnh cáo Bạch Tố Ngôn.
Về sau Bạch Tố Ngôn phát hiện ra mình bị bệnh máu trắng, mà tình cờ làm sao khi nữ chính từ nhỏ đã có bệnh tim, hiện tại đang cần một quả tim để thay. Chẳng biết logic ở chỗ nào khi không cần mức độ phù hợp mà nam phụ si tình quyết tâm phải tặng trái tim của mình cho nữ chính, bí mật hy sinh để cô được tiếp tục sống.
Sau khi Bạch Tố Ngôn hiến tim cho Bạch Phi Tuyết thì cô đã hoàn toàn khỏi hẳn, cùng với nam chính mở ra những chương truyện màu hường phấn có vị mật ong, trong khi cô không hể hay biết rằng trái tim mà mình đang sử dụng là của Bạch Tố Ngôn.
Trải qua bao nhiêu sóng gió cùng với ngăn cách bởi thân phận và địa vị của nam nữ chính cách quá xa, nữ phụ phản diện xuất hiện rồi nhảy vào cản trở, hãm hại nữ chính chút nữa mất đi tính mạng.
Bây giờ cũng là lúc Bạch gia tìm lại và nhìn nhận Bạch Phi Tuyết, cô quay trở về khi nam chính đang tuyệt vọng vì cho rằng cô đã chết, hai người cùng nhau lật ra bộ mặt thật của nữ phụ phản diện. Sau khi trả thù thì đương nhiên là kết thúc hạnh phúc, một đám cưới hoa lệ mà biết bao người phải ngưỡng mộ.
Còn về việc Bạch Tố Ngôn hiến tim cho Bạch Phi Tuyết, phải nhiều năm về sau khi nữ chính trở về thăm viện mồ côi lúc nhỏ mà mình sinh sống, lúc này Bạch Phi Tuyết mới được viện trưởng của viện mồ côi cho biết được sự thật này. Nam chính cùng nữ chính mang theo hai đứa con trai của mình đến thăm mộ của Bạch Tố Ngôn, quả là một hình ảnh cảm động.
Khuynh Viễn, hiện giờ là Bạch Tố Ngôn ngã người nằm xuống giường bệnh. Cậu gác tay lên trán, nhắm mắt lại rồi rất muốn lớn tiếng mắng người. Tuy nói tuyến nhân vật không bắt cậu diễn một nhân vật nam phụ độc ác, cùng lắm chỉ là hiến một quả tim là xong, nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy khó chịu cùng ấm ức không thôi.
Nữ chính giả vờ thương cảm cái quái gì? Rõ ràng cùng nhau lớn lên nhưng Bạch Tố Ngôn bị bệnh mà vô ta một chút cũng không nhìn ra hay sao? Sau đó cậu ta đột nhiên biến mất mà cô ta cũng không hề cảm thấy có gì kỳ lạ, hoàn toàn tin vào lời nói của Bạch Tố Ngôn, rằng cậu ta có việc cần phải đi xa một thời gian? Còn có nhiều lần có cơ hội để tìm hiểu xem ai là người đã hiến tim cho mình như vậy, thế nhưng cô ta lại chỉ biết vui mừng vì cuối cùng bản thân cũng đã được cứu, một chút ý nghĩ muốn đền đáp cho người thân của ân nhân cũng chẳng có.
“Là trẻ mồ côi không thân thích, đã vậy còn phải hiến tim cho một cô nàng không tim không phổi như vậy. Bạch Tố Ngôn, cậu hy sinh thật sự là chẳng đáng.”
[Ký chủ quan tâm tuyến nhân vật làm gì, dù sao cậu cũng có thể OOC.] Giọng nói của 1710 lúc này lại vang lên: “Nhiệm vụ duy nhất của ký chủ là tìm được mảnh vỡ linh hồn của chủ nhân, sau đó còn phải nghĩ cách khiến ngài ấy yêu cậu sâu sắc.”
Khuynh Viễn: “…”
Nếu 1710 không nhắc thì chút nữa cậu cũng quên mất cái điều kiện để thu thập lại mảnh vở linh hồn này, cậu cau mày: “Ngươi không thế tìm cách khác để thu thập được hay sao?”
“Không có cách khác, cho dù chỉ là một mảnh vỡ linh hồn nhưng sức mạnh linh hồn của chủ nhân vẫn sẽ tự dựng lên lớp bảo vệ xung quanh linh hồn mình. Chỉ khi ngài ấy vô thức yêu sâu sắc một người và chủ động mở lòng vì người đó, bỏ đi lớp phòng bị kia để linh hồn hai người dung hòa lẫn nhau. Nếu làm được như vậy, ký chủ mới có thể chạm vào và thu thập mảnh vỡ linh hồn của chủ nhân trở về.”
“Chủ nhân của ngươi là nam hay nữ?”
“Là nam.”
Khuynh Viễn thở phào một hơi trong lòng, thế nhưng cậu vẫn hỏi lại: “Nếu điều kiện bắt buộc là phải yêu đương sống chết với chủ nhân của ngươi, vậy thì tại sao ngươi không đi lựa chọn một thần thức là phụ nữ?”
“Chủ nhân của tôi không thích phụ nữ, mà ký chủ cũng chỉ muốn lên giường với đàn ông. Nếu là phụ nữ thì cũng chỉ là tình yêu giả, không thể khiến ngài ấy mở lòng được.” Giọng 1710 vô cùng tự nhiên trả lời.
Khuynh Viễn: “…”
Cạn lời.