Được rồi, dù cái hệ thống này có đáng ngờ thật thì cậu cũng không còn cách nào khác ngoài hợp tác với nó. Khuynh Viễn vẫn còn vấn đề cần lo lắng hơn: “Vậy sau khi ký kết với ngươi thì chỉ số hệ thống của ta trước đó có gì thay đổi hay không?”
Từ khi bắt đầu ký kết sẽ dựa vào điểm thành tích của mỗi thần thức mà nâng cấp chỉ số hệ thống, chỉ số càng cao thì quyền lợi của thần thức ký chủ cũng càng nhiều.
Khuynh Viễn không nhớ linh hồn của mình đã tồn tại bao lâu, cũng không nhớ nổi số lần mình xuyên qua từng thế giới để thực hiện nhiệm vụ của hệ thông. Cậu chỉ biết mình muốn nâng cấp chỉ số của hệ thống thì đã phải vất vả đến cỡ nào, nếu như phải làm lại từ đầu thì thật đúng là xui rủi.
Cứ như nhìn thấu được suy nghĩ của Khuynh Viễn, màn hình hệ thống lại hiện lên từng chữ: [Nếu ký chủ đang lo lắng vì chỉ số hệ thống thì xin cứ an tâm, so với hệ thống trước kia của ký chủ thì tôi chính là một hệ thống hoàn thiện, cũng có thể gọi là hệ thống lỗi.]
Khuynh Viễn: “Hệ thống lỗi?”
Hệ Thống: [Bởi vì sự tồn tại của tôi nằm ngoài vòng kiểm soát của tổng bộ hệ thống, sẽ không bị ràng buộc chế độ nâng cấp hệ thống. Nói cách khác mọi chỉ số hệ thống đều nằm ở cấp cao nhất, ký chủ còn có thêm lợi ích là sẽ không bị hạn chế hành động của nhân vật.]
Vừa nghe thấy lời này thì Khuynh Viễn cảm thấy linh hồn mình cũng bị chấn động, đừng nói đến tất cả chỉ số đều đạt mức cao nhất, chỉ cần không bị quản thúc mọi hành động khi làm nhiệm vụ thôi thì cũng đã là lợi ích to lớn cỡ nào?
Khuynh Viễn không cần bị cưỡng ép làm những việc mà mình không thích, chịu đựng những gì mà mình không muốn chịu đựng.
Khuynh Viễn cảm thấy khó tin mà hỏi lại: “Thật sự sẽ không hạn chế hành động nhân vật, nhưng như vậy không phải đã vi phạm quy tắc của hệ thống rồi sao? Sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Hệ Thống: [Không có vấn đề, chỉ cần ký chủ không phạm vào điều luật thứ nhất của hệ thống, nếu như thật sự phạm vào để bị bên trên phát hiện ra thì tổng bộ hệ thống nhất định sẽ tìm cách loại bỏ ký chủ.]
Khuynh Viễn thật không ngờ đến mình còn có thể vượt quy tắc của hệ thống nữa, đừng nói là một điều, cho dù vẫn phải tuân theo cả mười điều luật nghiêm cấm đầu tiên cũng không sao. Chỉ cần cậu không còn bị hệ thống quản thúc hành động và trừng phạt như trước kia, như vậy có đáng là gì.
Nhưng chuyện tốt không thể tự nhiên từ trên trời rơi xuống như vậy được, Khuynh Viên không tin 1710 tìm đủ mọi cách để xâm nhập trái phép đến đây chỉ để tặng phúc lợi này cho cậu: “Có phải còn có điều kiện gì hay không?”
Hệ Thống im lặng một hồi, sau đó mới nhảy ra một dòng chữ: [Điều Kiện đương nhiên có.]
Biết ngay mà.
Khuynh Viễn đen mặt, tuy đã đoán trước nó cho phúc lợi cũng là vì muốn lợi dụng cậu, thế nhưng loại cảm dỗ này lại quá lớn, Khuynh Viễn vẫn muốn nghe thử điều kiện của nó trước rồi mới quyết định: “Điều kiện là gì?”
Hệ Thống: [Tìm kiếm và thu thập mảnh vỡ linh hồn.]
Thu thập mảnh vỡ linh hồn sao? Khuynh Viễn suy nghĩ một chút lại hỏi: “Ngoài điều kiện đó ra ta có cần phải thực hiện những nhiệm vụ do hệ thống đứa ra như trước kia hay không?”
Hệ Thống: [Không cần, nhiệm vụ duy nhất của ký chủ chỉ là đi tìm và thu thập mảnh vỡ linh hồn.”
“Ta có thể hỏi linh hồn vị vỡ vụn mà mình cần đi thu thập đó là ai không?”
Khuynh Viễn cho rằng 1710 sẽ không trả lời mình vấn đề này, thế nhưng vẫn giống như trước, mỗi lần cậu hỏi ra một vấn đề thì bảng hệ thống lại nhảy ra dòng chữ: [Là chủ nhân của tôi.]
Chủ nhân?
Khuynh Viễn không hỏi nhiều hơn nữa, nếu chỉ cần tìm kiếm và thu thập mảnh vỡ linh hồn của một người thì lần ký kết này đối với cậu đã xem như là được lợi rất lớn: “Có bao nhiêu mảnh vỡ linh hồn cần phải thu thập, sau khi thu thập đủ linh hồn của người kia về thì bản thân ta sau đó sẽ thế nào?”
Hệ Thống: [Tôi cũng không biết linh hồn của chủ nhân đã bị vỡ thành bao nhiêu mảnh linh hồn, nhưng tôi có khả năng phân biệt được thế giới quan mà mảnh linh hồn của chủ nhân bị phân tán đến.]
[Chờ khi có thể thu thập toàn bộ linh hồn của chủ nhân, tôi có thể cho ký chủ một sinh mạng mới ở thế giới của thần, là một sinh mạng vĩnh cữu có cơ thể thật, đương nhiên là ký chủ cũng không cần phải liên tục thực hiện nhiệm vụ xuyên qua nhiều thế giới quan nữa.]
Khuynh Viễn: “Thế giới của thần?”
Hệ Thống: [Đó chính là thế giới chủ của vạn vật, nơi mà những người được xem là thần sáng thế của vô vàng các thế giới quan khác đang tồn tại.]
Chỉ cần nghe thôi cũng đã là một sự hấp dẫn vô cùng lớn, Khuynh Viễn không một chút do dự mà đồng ý với 1710: “Vậy có cách nào để ta phân biệt được ai mới là mảnh linh hồn của chủ nhân ngươi hay không, và nếu tìm được rồi thì phải làm cách nào mới có thể thu thập mảnh linh hồn này trở về?”
Hệ Thống: [Đặt tay ký chủ lên bảng hệ thống đi.]
“Như thế này à?” Không có bất cứ nghi ngờ gì mà đưa bàn tay trái đặt lên phía trên bảng hệ thống, Khuynh Viễn đột nhiên cảm thấy như có một thứ gì đó vừa dung hòa cùng với mình, nơi ngực trái cảm giác hơi nóng. Khuynh Viễn lập tức thu tay lại: “Vừa rồi là cái gì?”
Hệ Thống: [Tôi vừa cáy một mảnh vỡ linh hồn còn sót lại của chủ nhân vào trong linh hồn của ký chủ.]
“Cái gì cơ?”
Hệ Thống: [Tuy tôi có thể phát hiện ra thế giới có sự tồn tại của chủ nhân, nhưng lại không thể xác nhận chính xác rằng ai mới là chủ nhân. Muốn tìm được một cách chắc chắn chỉ có thể tạm thời cáy một mảnh linh hồn của chủ nhân vào trong linh hồn của ký chủ, như vậy chỉ cần khi tiếp xúc với mảnh vỡ linh hồn khác của chủ nhân thì ký chủ nhiều ít cũng có thể cảm ứng được.]
Khuynh Viên: “Không phải chỉ cần gặp được là có cảm ứng à?”
Hệ Thống: [Còn cần phải dựa vào thế giới mà ký chủ xuyên qua, nếu sức mạnh của thần sáng tạo ra thế giới đó quá lớn, vậy mảnh linh hồn của chủ nhân sẽ bị giam cầm chặt chẽ bên trong thân xác phàm tục, khó lòng nhận ra.]
Càng nói nhiều càng hiểu nhiều, hóa ra chủ nhân của 1710 là người của thế giới chủ, bị người ta đánh cho vỡ nát linh hồn, sau đó phân tán rồi giam cầm vào rất nhiều trong vô số các thế giới quan khác.
Mà tổng bộ hệ thống mà Khuynh Viễn vẫn biết cũng là do vị thần tối cao của thế giới chủ tạo ra, với mục đích là thu thập năng lượng sức mạnh từ các thế giới nhỏ đến cho vị thần đã sáng thế ra thế giới đó.
Thần thức cũng được hiểu như một người làm công ăn lương, những linh hồn được lựa chọn làm thần thức sẽ đi duy trì sư ổn định và quy luật tồn tại của thế giới quan, sau khi làm xong nhiệm vụ để thu thập năng lượng cho vị thần sáng thế của thế giới đó, thần thức sẽ thông qua hệ thống nhận được nguồn sinh mạng để linh hồn có thể tiếp tục tồn tại.
Hóa ra không phải vì nhận được sự sống vĩnh cửu mới phải làm nhiệm vụ để trả nợ, mà là sau khi làm nhiệm vụ giúp người ta thu thập năng lượng rồi mới được nhận tiền lương là nguồn sống cho linh hồn, cứ như vậy lập đi lập lại. Khuynh Viễn cảm thấy hàng vạn năm qua mình cứ xoay quanh trong cái vòng tròn kia mà không biết gì cả, mà cho dù có biết thì cậu cũng chỉ có thể tiếp tục làm nhiệm vụ để tìm được sự sống vĩnh cửu cho mình mà thôi.
“Được rồi, chúng ta ký kết đi.” Hiện giờ đã có một cơ hội để cậu có lại được một cơ thể sống của riêng mình cùng với cả sự tự do cho linh hồn, Khuynh Viễn cũng không muốn do dự: “Mà ngươi vẫn chưa nói cho ta biết sau khi tìm được chủ nhân của ngươi rồi, làm sao để thu lại mảnh vỡ linh hồn của hắn.”
Hệ Thống: [À… ký chủ chỉ cần khiến chủ nhân yêu mình là được rồi.]
Khuynh Viễn: “…”
[Hệ thống đã được ký kết hoàn tất, đang trong quá trình truyền tải thần thức Khuynh Viễn đến mục tiêu nhiệm vụ kế tiếp. 89%... 93%... 97%... 100% quá trình hoán đổi linh hồn thành công.]