Người đàn ông bước tới, một tay đút túi quần, dừng lại trước mặt họ, ánh mắt lướt qua giữa hai người một lát, sau đó tháo khẩu trang xuống, không biết là nói với ai trong hai người: "051 là ai?"
Giọng nói lạnh nhạt mang theo chút gợi cảm.
Sau khi tháo khẩu trang xuống, trên người đàn ông toát ra một khí chất lạnh lùng, khác với cái nhìn đầu tiên khi thoáng thấy trên cầu thang.
Thẩm Độ nghe thấy tiếng Hứa Thanh Lạc hít vào một hơi, không nhịn được cười cười, giơ tay về phía người đàn ông, nói: "Tôi."
Ánh mắt Tần Dặc dường như dừng lại trên mặt cậu một lát, gật đầu, đeo khẩu trang lại, "Đi theo tôi."
Hứa Thanh Lạc nắm lấy cánh tay Thẩm Độ, nhìn bóng lưng người đàn ông, nhỏ giọng nói: "Anh bạn, bây giờ đi đặt lịch còn kịp không?"
Thẩm Độ mỉm cười, tắt điện thoại: "Cậu có thể thử xem."
Tầng hai yên tĩnh hơn nhiều, lạnh lẽo không giống một tiệm xăm hình nổi tiếng trên mạng. Thẩm Độ đi theo Tần Dặc đến phòng làm việc của anh ta, ở phía trong cùng của hành lang.
"Ngồi đi." Tần Dặc đi đến bàn làm việc thu dọn dụng cụ, "Muốn xăm hình gì?"
Những điều này đáng lẽ phải được thương lượng trước khi đặt lịch hẹn, nhưng Thẩm Độ hình như không nhìn thấy quy trình này, vì vậy, bản thân cậu cũng không biết muốn xăm gì.
Chỉ là lướt thấy bài viết trên mạng, nhất thời xúc động nên đến đây.
Cậu chưa từng xăm, vẫn luôn nghe người ta nói không đau, nhưng lúc này thật sự ngồi ở đây, ngược lại có chút sợ.
Mãi không nhận được câu trả lời, người đàn ông sau bàn làm việc ngẩng đầu nhìn sang: "Có lo lắng gì sao?"
"Thẩm Viên Viên." Thẩm Độ nói, "Muốn xăm cái này."
Nghe thấy câu trả lời này, Tần Dặc dường như nhíu mày, đặt dụng cụ trong tay xuống, nói: "Đây là một cái tên sao?"
Thẩm Độ sửng sốt, còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy đối phương hơi lạnh nhạt mở lời: "Là một thợ xăm hình, chúng tôi đều sẽ khuyên khách hàng không nên xăm tên lên người."
Ánh mắt đối phương nhìn sang dường như ẩn chứa thâm ý: "Đặc biệt là tên của nửa kia."
Còn có quy định này nữa sao? Sao cậu không biết nhỷ.
Thẩm Độ nhận ra đối phương hiểu lầm rồi, vội vàng nói: "Thẩm Viên Viên không phải là người, là con mèo tôi nuôi, mấy hôm trước qua đời rồi, tôi muốn lưu lại chút gì đó cho nó."
Tần Dặc trông có vẻ không phải là người thích nói chuyện, Thẩm Độ ho khan một tiếng, nói: "Thật ra tôi cũng chưa nghĩ ra muốn xăm gì, anh... Có gợi ý gì hay không?"
"Nếu là như vậy, tôi đề nghị cậu xăm một hình vẽ." Tần Dặc nói.
Thẩm Độ nghĩ lại, cũng đúng, xăm một hình vẽ tốt hơn nhiều so với xăm tên, hôm nay nếu cậu thật sự xăm một cái tên Thẩm Viên Viên lên người, sau này bị người khác nhìn thấy, không phải sẽ bị cười chết sao, như vậy người yêu tương lai của cậu sẽ nghĩ gì.
"Được, xăm hình vẽ đi." Cậu vui vẻ quyết định.
"Có ảnh không, tôi xem một chút."
"Có." Thẩm Độ mở album ảnh, đến gần, cậu ngửi thấy một mùi trầm hương, "Đây là ảnh của nó lúc 5 tuổi, được không ạ?"
Thẩm Viên Viên là một con mèo tam thể, rất đáng yêu.
Tần Dặc chăm chú nhìn một lúc, cầm lấy giấy và bút: "Đợi một chút."
Vài phút sau, Tần Dặc đưa tờ giấy đó cho cậu: "Xem có thích cái nào không?"
Một đôi tay đưa tới trước mặt cậu, sạch sẽ, thon dài, xương cổ tay nhô ra, không có đồ trang sức gì, nhưng lại đẹp một cách bất ngờ, Thẩm Độ chú ý đến việc đối phương có một nốt ruồi không rõ lắm ở phía dưới cổ tay trái.
Tần Dặc vẽ mấy kiểu hình mèo chibi trên giấy, có hình đang ngủ, hình đang đuổi bướm, hình đang tắm nắng... Đối phương vẽ rất đẹp, Thẩm Độ gần như không thể bắt bẻ được bất cứ lỗi nào.