Đừng Tin Lời Nói Của Trai Thẳng

Chương 3

Xem gì mà chăm chú thế? Hứa Thanh Lạc sáp lại gần, nheo mắt nhìn, há miệng kêu lên: "Tần, Qua."

Cậu ta đọc ra hai chữ to nhất mà cậu ta có thể nhìn thấy.

"Mắt không dùng thì hiến đi." Thẩm Độ suýt chút nữa dí màn hình điện thoại vào mặt cậu ta: "Chữ này đọc là yì*, người ta tên là Tần Dặc, đồ mù chữ."

(*弋: yì, âm Hán Việt là Dặc, có nghĩa là bắn, chiếm lấy.)

"À đúng đúng đúng, xin lỗi, hơi bị loạn thị, không nhìn rõ." Hứa Thanh Lạc vỗ đầu, "Tần Dặc, tình ý, cái tên này nghe cũng lãng mạn đấy."

Thẩm Độ ngẩng mắt cười: "Sao, Tần Qua thì không lãng mạn à?"

Tình ca mà. (秦戈 - Qín Gē - Tần Qua, đồng âm với 情歌 - qínggē - tình ca)

Hứa Thanh Lạc cười như gà trống gáy.

"Khoan đã anh Thẩm." Hứa Thanh Lạc vỗ vai Thẩm Độ, đưa điện thoại qua: "Tần Dặc này nổi tiếng thật đấy, dưới bài viết toàn là bình luận tốt, còn có rất nhiều người nói muốn hẹn mà không hẹn được, hay..." là đổi người khác đi?

Lời còn chưa nói hết, đã nhìn thấy giao diện đặt lịch hẹn thành công vô cùng nổi bật trên màn hình điện thoại của đối phương, muốn nói lại thôi: "Vận may cũng tốt đấy."

Thẩm Độ không có cảm giác chân thật cho lắm: "Có lẽ vì tôi đẹp trai?"

Đến ngày hẹn, Thẩm Độ đến sớm nửa tiếng, trong tiệm hiện tại chỉ có một cô gái nhỏ, đang dựa vào ghế trên quầy lễ tân chơi điện thoại, nghe thấy tiếng chuông gió thì ngẩng đầu, "Chào hai anh, bây giờ là giờ nghỉ, xin hỏi có hẹn trước không ạ?"

"Tôi có hẹn với anh Tần Dặc, hẹn lúc hai giờ chiều, là do tôi đến sớm mà thôi, xin hỏi có thể ngồi trong tiệm đợi trước được không?"

Giọng nói ôn nhuận khiến người ta cảm thấy như được tắm trong gió xuân, ngay cả cái nóng của mùa hè cũng tan biến đi ít nhiều. Đợi đến khi đến gần, cô gái ở quầy lễ tân mới nhìn rõ được tướng mạo của chàng trai, ngây ra một lúc, "Được, đương nhiên là được, mời đi bên này."

"Anh là khách hàng số 051 phải không ạ? Anh Tần hiện đang nghỉ ngơi trên lầu, đợi anh ấy xuống là có thể bắt đầu rồi." Cô gái dẫn hai người đến khu vực chờ, "Xin hỏi hai anh có muốn uống nước không ạ?"

Thẩm Độ gật đầu: "Cảm ơn."

"Làm loạn hết cả lên hóa ra vẫn không phải tên "Tần Qua". Hứa Thanh Lạc ôm đầu ngồi xuống sofa, mắt đảo quanh quan sát bố cục ở trong tiệm.

Thẩm Độ chỉ nhướng mày đáp lại, ngồi sang một bên chơi trò rắn săn mồi.

Kỹ thuật của cậu rất tốt, nửa tiếng trôi qua vẫn chưa chết, thân rắn kéo dài thật dài, đã trở thành con rắn đứng đầu trong danh sách.

Con rắn dài này đã bức tử hết con thứ hai này đến con thứ hai khác.

Đang nghĩ xem làm thế nào để tóm gọn con rắn hiện tại này vào trong túi, cánh tay đột nhiên bị người khác chạm vào, sau đó, giọng nói kích động của Hứa Thanh Lạc truyền đến từ bên tai: "Đỉnh, cực phẩm."

Thẩm Độ vừa ngẩng đầu, tầm mắt vừa vặn chạm phải người đàn ông vừa từ trên lầu hai xuống.

Đối phương cao tầm mét tám lăm trở lên, đeo khẩu trang, mày mắt thanh tú đẹp đẽ, đôi chân trong ống quần vừa thẳng vừa dài, chiếc áo thun trắng bình thường nhất mặc trên người anh ta lại giống như một bộ đồ cao cấp mà các ngôi sao trong giới giải trí tranh giành nhau.

Chỉ xét từ góc độ thẩm mỹ, quả thực rất đẹp trai.

Nhưng không biết có đẹp trai hơn được mình không?

"Anh Tần, khách của anh đến rồi." Cô gái ở quầy lễ tân nghe thấy động tĩnh ở cầu thang, chạy tới.

Thẩm Độ và Hứa Thanh Lạc nhìn nhau, hóa ra anh ta chính là Tần Dặc.