Đừng Tin Lời Nói Của Trai Thẳng

Chương 5

Cuối cùng cậu chọn hình chú mèo đang ngủ.

Tần Dặc thu dọn đồ đạc, chuyển dụng cụ đến trước giường, ý bảo Thẩm Độ nằm xuống: "Muốn xăm ở đâu?"

Thẩm Độ không có ý kiến gì: "Có đề xuất nào không ạ?"

Vừa dứt lời, cậu liền nhìn thấy người đàn ông rũ đôi mắt màu nâu nhạt xuống nhìn từ trên cao xuống, đánh giá cậu từ đầu đến chân một lượt.

Thẩm Độ cảm thấy như có gai đâm sau lưng.

"Có thể xăm ở bắp tay trái." Tần Dặc nói.

"Có ý nghĩa gì không ạ?"

"Vì nhiều thịt."

"..." Thẩm Độ biểu cảm phức tạp, bổ sung: "Tôi không sợ đau."

Như để có thể làm cho lời nói của mình nghe có vẻ đáng tin hơn, chàng trai còn ưỡn ngực lên một chút.

Tần Dặc không nói gì, đôi mắt phía trên khẩu trang đen thẫm. Thẩm Độ có cảm giác bất lực như đang đấm vào bông, sống lưng cậu đột nhiên rũ xuống một chút.

Làm xong mọi công việc chuẩn bị, Tần Dặc đeo găng tay, dường như không chú ý đến động tác nhỏ của cậu: "Nằm im."

Thẩm Độ nằm trên chiếc giường nhỏ, ngửi thấy mùi cồn tràn ngập trong không khí, lại bắt đầu căng thẳng.

Áo cộc tay bị vén lên đến vai, cánh tay trái đón nhận một tia mát lạnh.

Chiếc giường nhỏ mềm mại, Thẩm Độ cả người đều lún vào trong đó, không tìm được điểm tựa. Cậu cảm thấy mình bây giờ giống như một con cá nằm trên thớt, mà Tần Dặc chính là người đầu bếp đang mài dao, bất luận mình có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của đối phương.

Đặc biệt là đối phương còn đeo khẩu trang, hoàn toàn không nhìn thấy biểu cảm, chỉ có thể phán đoán thông qua đôi mắt đen láy kia.

Tần Dặc giơ kim lên, mũi kim vừa chạm vào da, liền nghe thấy người trên giường khẽ "xì" cười một tiếng.

Anh hạ kim xuống: "Đừng căng thẳng."

Làn da trắng nõn đập vào trong mắt của anh, cũng mỏng, dưới ánh đèn phản chiếu một vầng sáng mềm mại, mịn màng. Tần Dặc liếc nhìn khóe mắt thấy chàng trai mím chặt đôi môi đỏ mọng, lông mày khẽ nhíu lại.

Cậu ấy có vẻ rất sợ đau.

Đây là kết luận mà Tần Dặc rút ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Tôi không căng thẳng." Vậy mà chàng trai còn không thừa nhận.

Tần Dặc cười cười, giơ kim lên lần nữa, bắt đầu thao tác theo đường vẽ trên giấy nến.

Cách một lớp găng tay, Tần Dặc vẫn có thể cảm nhận được xúc cảm trơn mịn của làn da dưới tay, một tay anh cầm kim, từng chút từng chút đâm vào da, cảm nhận rõ ràng được người phía dưới khẽ run lên.

Theo lý mà nói, vị trí này không nên đau mới phải.

Nhưng phản ứng bản năng nhất của cơ thể sẽ không thể lừa người khác được.

Vậy thì chỉ có một đáp án. Đối phương rất nhạy cảm.

Tần Dặc ánh mắt không đổi, tiếp tục đưa kim.

Một lúc sau, anh nghe thấy một tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, lúc ngẩng đầu lên nhìn, chàng trai cũng vô tội nhìn lại, đối diện với anh, trong đôi mắt đen láy phản chiếu bóng hình của anh.

Cảm giác quen thuộc kia lại không còn nữa.

Mãi đến khi bắt đầu lên màu, người trên giường dường như không nhịn được nữa: "Ưm!”

Rất khẽ, nhưng cũng rất rõ ràng.

Mí mắt Tần Dặc giật giật.

Vừa thốt ra tiếng, Thẩm Độ liền nhận ra không ổn, theo bản năng dùng tay che miệng, lại sợ động tĩnh quá lớn sẽ gây chú ý.

Cảm giác trên cánh tay tê tê dại dại, cậu lúc thì thấy đau lúc thì thấy ngứa, cậu chỉ có thể che chặt miệng, không để mình phát ra dù chỉ một chút âm thanh.

Nhưng cậu không biết rằng, trong phòng làm việc rất yên tĩnh, một chút âm thanh nhỏ cũng bị phóng đại lên rất nhiều, động tĩnh mà cậu tự cho là rất nhỏ, rơi vào tai người khác lại rất rõ ràng.

Tiếng thở dốc mang theo chút âm mũi, âm cuối hơi cao lên.

Tần Dặc quá quen thuộc với các bước xăm hình, gần như không cần suy nghĩ cũng biết bước tiếp theo nên làm gì, đến nỗi cho dù trong đầu hiện tại đang nghĩ đến chuyện khác nhưng động tác trên tay lại vẫn rất vững vàng.

Trong lúc thay dụng cụ, Tần Dặc liếc thấy đuôi mắt ửng đỏ của chàng trai, giống như một đóa hoa đỗ quyên đang nở rộ.Anh hỏi: "Sợ đau sao?"

Đến nước này rồi, chàng trai cũng không cố chấp nữa, lấy cánh tay che mắt, cố gắng duy trì chút tôn nghiêm cuối cùng: "Ừm."

Cổ họng Tần Dặc trượt lên xuống, nói: "Vậy tôi sẽ làm nhẹ tay hơn."