Song Trọng Sinh: Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Từ Kiếp Trước

Chương 28: Tư tình

Trương Kính trầm ngâm chốc lát, lại hỏi: “Hoàng hậu và Tương vương có biết hôm nay ngươi đến Hội Chân Quán không?”

Câu hỏi này thực kỳ lạ.

Mạnh Uyển không hiểu vì sao Trương Kính bỗng dưng nhắc đến hai người đó. Nàng chẳng qua chỉ là nữ nhi một ngoại thần, sống kín kẽ, không lẽ nào lại có liên quan đến người trong cung. Nhưng nghe giọng điệu của hắn ta, cứ như thể Hoàng hậu và Tạ Huyền Tích đương nhiên phải biết nàng vậy.

Chẳng lẽ đang dụ cung?

Mạnh Uyển lập tức cảnh giác, dưới tay áo siết chặt nắm tay.

Nhưng còn chưa kịp nghĩ nên đáp thế nào thì Trương Kính đã đột nhiên dừng lại, gọi chủ sự thẩm vấn tới, khoát tay bảo: “Thả người đi.”

Mạnh Uyển không khỏi kinh ngạc.

Sự việc cứ thế mà kết thúc, nhưng nàng lại không hề cảm thấy nhẹ nhõm.

Kẻ đứng sau đã cố tình khuấy nước, tất nhiên sẽ còn có nước cờ tiếp theo.

Không biết liệu lần sau có còn kéo nàng vào không.

Khi Mạnh Uyển bước ra khỏi Hình bộ, ánh hoàng hôn chưa tắt hẳn, ráng chiều nhàn nhạt vẫn vương trên nền trời, mấy con quạ đen dang cánh lướt ngang qua không trung. Dưới bầu trời đỏ như máu, lòng người bất giác cũng trĩu nặng.

Xe ngựa của nhà họ Mạnh đã chờ sẵn ở bên ngoài nha môn.

Trúc Linh được thả ra trước nàng, lúc này vội vã chạy đến đón, lo lắng hỏi: “Cô nương không sao chứ?”

“Không sao, chúng ta về thôi.”

Về đến phủ, Mạnh Uyển đi thẳng đến tiền sảnh thỉnh an.

Mạnh Thượng Hoài ngồi trên cao, sắc mặt trầm lặng. Thấy Mạnh Uyển bình an trở về, ông mới thả lỏng đôi phần.

“Ngồi đi.”

Mạnh Uyển ngồi xuống bên cạnh Giang thị.

Chuyện thích khách ở Hội Chân Quán đã lan truyền khắp kinh thành, ai ai cũng biết, nàng không cần phải giải thích thêm với cha mẹ.

“Người trong nha môn có làm khó con không?”

“Chỉ theo lệ mà hỏi mấy câu, đến đại lao còn chưa vào.”

Giang thị ôm ngực, mặt đầy sợ hãi: “May quá may quá, nếu thật sự bị giam vào đó, sau này con còn mặt mũi nào gặp người ta?”

“Mẫu thân, không nghiêm trọng như vậy đâu.” Mạnh Uyển dịu giọng an ủi bà.

Mạnh Thượng Hoài nhíu chặt mày, thở dài một tiếng: “Vẫn là do ta quá nuông chiều con nên mới để con hành sự hồ đồ như vậy.”

Giang thị không vui: “Chuyện ở Hội Chân Quán xảy ra bất ngờ, xét đến cùng cũng không phải lỗi của Uyển Nhi.”

Mạnh Thượng Hoài không để tâm lời bà, nghiêm mặt hỏi Mạnh Uyển: “Con nói đi, con và tiểu công tử nhà họ Vệ kia quen biết riêng từ bao giờ?”

Ông vốn định nói “tư tình”, nhưng từ này quá chói tai, đến miệng lại đổi thành “quen biết riêng”.

Giang thị giật mình: “Sao có thể chứ?”