Song Trọng Sinh: Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Từ Kiếp Trước

Chương 29: Tương vương phi

“Đoan Nương, nàng để nó tự nói!”

Mạnh Uyển nghĩ, nàng và Vệ Kỳ vốn đã có hôn ước, phụ thân lẽ ra không phản ứng gay gắt như vậy. Có lẽ ở Hình bộ đã có tin đồn gì đó khiến ông hiểu lầm.

Nàng liền đứng dậy, sửa sang váy áo, quỳ xuống, nghiêm túc đáp: “Con và Vệ công tử chỉ tình cờ gặp gỡ, chưa từng có hành vi vượt lễ. Chúng con đi chung đường, cũng bởi trưởng bối hai nhà có quen biết.”

“Không có là tốt.” Ánh mắt Mạnh Thượng Hoài lạnh lùng: “Con đã là Tương vương phi do Hoàng hậu nương nương đích thân chỉ định, sau này hành sự phải cẩn trọng, chớ tùy tiện hồ đồ.”

Mạnh Uyển đang định gật đầu nhận lệnh, thì ba chữ “Tương vương phi” lại bất chợt lọt vào tai, khiến nàng ù đặc cả đầu óc.

“Cái gì?”

Nghi ngờ là mình đã nghe nhầm, nàng lặp lại: “Cái gì mà Tương vương phi?”

Mạnh Thượng Hoài sững người, lúc này mới nhận ra trước đó ông chưa từng nói cho Mạnh Uyển biết phu quân tương lai của nàng chính là Tạ Huyền Tích.

Bao lâu nay, Mạnh Uyển chưa từng chủ động hỏi han, ông cũng đinh ninh rằng Mạnh Uyển đã biết.

Giờ đây nhìn thấy nàng môi tái nhợt, thân thể run rẩy, Mạnh Thượng Hoài mới hiểu rằng nàng không chỉ không hay biết, mà còn vô cùng không tình nguyện. Nhớ lại hôm đó nàng sảng khoái đồng ý hôn sự như vậy, lòng ông không khỏi dấy lên nghi hoặc.

Ông nhíu mày, giọng lạnh lùng: “Vậy con nghĩ mình sẽ gả cho ai?”

Trong lòng Mạnh Uyển rối như tơ vò, trong cơn hoảng hốt, nàng nghe thấy chính mình thốt ra: “Là ai cũng được, chỉ cần không phải là Tạ Huyền Tích.”

Nàng chỉ là trong lúc cấp bách buột miệng nói ra nỗi lo sợ sâu thẳm trong lòng, nhưng vào tai người khác lại trở thành giọng điệu ngang ngược vô lý, thậm chí còn giống như cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Sắc mặt Mạnh Thượng Hoài sa sầm.

Mạnh Uyển biết mình đã lỡ lời, lúc ngẩng đầu chạm phải ánh mắt dò xét của Mạnh Thượng Hoài, nàng liền siết chặt tay, mạnh mẽ bấm vào cổ tay để bản thân tỉnh táo lại.

“Con và Tương vương có hiềm khích gì sao?” Mạnh Thượng Hoài hỏi.

“Không có.” Mạnh Uyển lập tức phủ nhận, tùy tiện viện một cái cớ: “Nữ nhi biết Tương vương đang sa vào tranh chấp ngôi vị, con đường phía trước chắc chắn không dễ đi. Con thật lòng không muốn bị cuốn vào vòng xoáy thị phi đó, không chỉ uổng phí cả đời mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.”

Lời vừa thốt ra, lập tức chạm đến nỗi đau trong lòng Giang thị. Mắt bà đỏ hoe, cố nén sự xót xa trong lòng, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Cha mẹ nào không biết nơi đó chẳng phải chốn tốt đẹp, nhưng cây vô tâm cắm xuống lại xanh, ngộ nhỡ… ngộ nhỡ Tương vương thực sự là lương duyên của con thì sao?”