Song Trọng Sinh: Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Từ Kiếp Trước

Chương 27: Mạnh Uyển, nếu ta chỉ muốn đòi lại một công đạo thì sao?

Nàng nhắc lại chuyện cũ, lòng không khỏi chua xót, định quay người rời đi thì ánh mắt lại vô thức dừng trên hàng mày ủ ê của hắn.

Lại nghe hắn thở dài, bỗng dưng hỏi: “Mạnh Uyển, nếu ta chỉ muốn đòi lại một công đạo thì sao?”

Kiếp trước, Mạnh Uyển từng nghi ngờ cái chết của Hoàng hậu Lý thị có liên quan đến Trịnh thị. Nhưng nàng đã âm thầm dò hỏi các cung nhân cũ, ai nấy cũng đều nói Hoàng hậu Lý thị mất vì bạo bệnh.

Sau đó, nàng còn lấy mạch án từ thái y viện đưa cho vài đại phu dân gian xem xét, ai nấy cũng khẳng định bệnh tình phát triển phù hợp với lẽ thường, mạch án không có dấu hiệu bị sửa đổi, không giống như giả mạo.

Nàng bèn cho rằng, Tạ Huyền Tích chẳng qua là không chấp nhận nổi sự ra đi đột ngột của mẫu thân nên mới nảy sinh suy nghĩ cực đoan.

Chuyện cũ đã trở thành một vụ án không lời giải, chuyện xảy ra hôm nay cũng khiến người ta khó lòng suy đoán.

Vậy nên, mục tiêu của thích khách rốt cuộc là Trịnh Quý phi… hay là Hoàng hậu?

Nàng còn chưa kịp nghĩ thấu đáo thì đoàn người đã tiến vào trong thành.

Vụ án lần này liên lụy quá rộng, chỉ có thể chia ra giam giữ tại Hình bộ, Đại Lý Tự cùng đại lao các phủ huyện, chờ đợi thẩm vấn.

Vài bách tính vừa thấy cửa nha môn liền sợ đến mềm nhũn chân, òa khóc thảm thiết. Vệ Kỳ nhân lúc tình hình hỗn loạn, thấp giọng dặn dò Mạnh Uyển đừng tranh chấp với ai, lại nhét một túi bạc vào trong tay nàng, nói khi cần có thể lấy ra lo liệu cho sai dịch.

Mạnh Uyển nhét túi bạc trở lại tay hắn ta, bật cười lắc đầu: “Huynh cầm về đi, ta không thiếu bạc.”

Sau khi vào Hình bộ, Mạnh Uyển không bị áp giải vào đại lao mà được đưa thẳng đến hậu đường.

Chẳng bao lâu sau, Hình bộ Thị lang Trương Kính tới thẩm vấn nàng.

Mạnh Uyển báo rõ danh tính, quê quán, gia thế. Người trên đường thẩm vấn thoáng nâng mí mắt, hỏi: “Ngươi đi một mình sao?”

“Còn một tỳ nữ đi theo, tên là Trúc Linh.”

“Vừa rồi sai dịch nói, cùng ngươi đồng hành còn có một nam tử, sao thế, hai người không quen biết?”

Mạnh Uyển tránh đề cập đến việc quen biết nam nhân bên ngoài, chỉ đáp: “Tình cờ gặp trên đường núi Thanh Vân, không phải cố ý đồng hành.”

“Trước đây đã từng gặp Quý phi chưa?”

“Chưa từng.”

Trương Kính mặt không đổi sắc, tiếp tục hỏi: “Có biết Thành vương không?”

“Không biết.”

“Trên đường đi, có thấy ai khả nghi không?”

Mạnh Uyển hồi tưởng một lúc, rồi đáp: “Không có.”

Tất cả câu hỏi đều theo trình tự thẩm vấn thông thường, nàng cũng trả lời ngay thẳng, lời khai không có điểm nào khả nghi.