Thứ hai, nếu Trịnh Quý phi gặp chuyện, với sự sủng ái của Hoàng đế dành cho Trịnh thị, chắc chắn ông ta sẽ không phân rõ trắng đen mà lập tức đổ lỗi cho Hoàng hậu, sớm muộn gì cũng ghẻ lạnh bà. Hơn nữa, dù có trừ bỏ Trịnh Quý phi, cũng không thể lay động địa vị của Thành vương, thậm chí còn có thể giúp Hoàng đế có lý do danh chính ngôn thuận lập hắn ta làm Thái tử.
Thứ ba... có lẽ điều này thiên về cảm tính của riêng nàng, chưa chắc có lý lẽ gì vững vàng.
Trong nhận thức của nàng, Lý thị là một người vô cùng hiền hòa nhân hậu, không nên là kẻ chủ mưu hãm hại người khác.
Nhận thức này đến từ Tạ Huyền Tích.
Từ những lời lẩm bẩm trong cơn mê của hắn.
Kiếp trước, nàng và Tạ Huyền Tích từng có vô số đêm chung giường. Dù sau những lần hoan ái có mệt mỏi thế nào, nàng cũng không dám thật sự ngủ ở bên cạnh hắn. Luôn luôn nhắm mắt giả vờ say giấc, cho đến khi ánh bình minh ló dạng.
Nàng không thể không đề phòng Tạ Huyền Tích.
Nếu trong cơn mộng mị nàng vô ý tiết lộ điều gì cơ mật, thì không chỉ nàng mà cả Tạ Chiêu Minh, Yến Thiện Uyên, cùng những người đi theo bọn họ, chẳng ai có thể thoát khỏi kiếp nạn.
Nhưng Tạ Huyền Tích quyền khuynh triều dã, nắm giữ binh quyền, không cần phải thận trọng như nàng. Khi say, hắn cũng chẳng ngại để lộ bản thân. Dù sao thì ngay cả lúc tỉnh táo, hắn cũng chẳng thu liễm được bao nhiêu, vẫn cứ ngang nhiên nói ra những lời kiêu ngạo, vượt quy tắc.
Chỉ khi nhắc đến Lý thị, hắn mới có một chút mềm mại hiếm hoi.
Có một năm, Mạnh Uyển vì bận rộn xử lý cuộc phản loạn của Tín Dương vương mà quên mất ngày giỗ của Lý thị. Khi nàng vội vã đến phủ Nhϊếp chính vương để bàn bạc chuyện bình loạn, lại thấy hắn ngồi một mình trước bàn rượu, hoàn toàn có dáng vẻ của kẻ sẵn sàng buông bỏ hết thảy.
Mạnh Uyển cười lạnh: “Vương gia thật thảnh thơi, chuyện do ngươi gây ra, bảo ta thu dọn cục diện rối ren cũng đành thôi, giờ còn có nhã hứng trốn ở đây uống rượu.”
Tạ Huyền Tích cúi đầu uống cạn một chén, chậm rãi hỏi: “Nương nương tới vì chuyện Tín Dương vương tạo phản sao?”
Mạnh Uyển nhìn hắn ung dung tự tại, dường như đã nắm chắc trong tay, bèn nhẫn nại hỏi: “Vương gia có kế sách gì chăng?”
“Tặng đầu ta cho Tín Dương vương, hắn ắt sẽ lập tức lui binh, ngươi cũng nhân tiện giải quyết được một mối bận tâm.”
Đến lúc này mà còn có tâm trạng nói mát, hẳn là đã say không nhẹ.
Mạnh Uyển cười như không cười: “Vương gia chớ trêu đùa ta, nếu ta có bản lĩnh ấy, ngày đó đã chẳng thể bảo vệ nổi Tiên Đế và Tiên Thái hậu. Quyền lực thực sự là thứ thuốc độc ăn mòn lòng người, ta đã nếm trải đủ rồi.”