Song Trọng Sinh: Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Từ Kiếp Trước

Chương 24: Thích khách

Như vậy, bọn họ coi như đã thanh toán xong rồi nhỉ?

Giờ phút này, nhìn hắn bình an vô sự đứng trước mặt mình, lòng nàng không phải cỏ cây, cũng không thể phủ nhận, nàng cũng thấy vui mừng.

Nàng không biết kiếp này đã xảy ra chuyện gì, tại sao Hoàng hậu Lý thị vẫn còn sống vào năm Hi Khánh thứ hai mươi ba.

Nhưng nàng nghĩ, nếu Hoàng hậu Lý thị còn sống, có lẽ Tạ Huyền Tích sẽ không đi vào con đường diệt quân sát đệ như kiếp trước nữa đâu nhỉ?

Khi Mạnh Uyển thu lại suy nghĩ, bóng dáng hắn đã cùng sương mây tan vào ánh nắng ban mai.

Lúc này, đến lượt Trịnh Quý phi bước lên tế đàn trung tâm.

Bà ta cố ý bước chậm lại để dân chúng bên dưới có thể nhìn rõ dung mạo của mình.

Bộ trường bào tay rộng màu xanh lục thêu cỏ phúc và hạc vân không hề vượt lễ chế, nhưng lại tôn lên làn da trắng mịn, nhan sắc thanh lệ, nổi bật giữa đám đông.

Hai kiếp trôi qua, bà ta vẫn thích dụng tâm vào những chi tiết này như vậy.

Trịnh Quý phi chậm rãi rửa tay, sau đó mới cầm nén hương đưa lên trán. Đột nhiên, từ phía sau đám đông có tiếng hô lớn:

“Cẩn thận, thích khách!”

Sắc mặt Trịnh Quý phi đại biến.

Bà ta chưa kịp né tránh, một mũi tên lạnh lẽo đã sượt qua tai, mang theo luồng gió buốt lạnh.

Mũi tên chệch đi vài tấc, chỉ ghim vào một gốc cây cổ thụ phía sau Trịnh Quý phi, nhưng vẫn rạch qua gò má trắng ngần của bà ta.

Trịnh Quý phi kinh hãi thốt lên, vô thức đưa tay ôm lấy bên má trái bị vết thương cứa qua, những giọt máu đỏ tươi theo kẽ ngón tay tràn ra, kéo dài xuống cổ, tạo thành một vệt máu chói mắt.

Đám cung nhân và đạo sĩ bên cạnh nào từng thấy cảnh tượng này, ai nấy đều sợ hãi đến mức hồn vía bay mất, mặt cắt không còn giọt máu, cứng đờ đứng nguyên tại chỗ.

Bên dưới đài tế lễ, bách tính đang xem lễ cũng lập tức nhốn nháo, tiếng hét thất thanh vang khắp nơi. Có người sợ hãi bị liên lụy, vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Vẫn là Thành vương, Tạ Huyền Dực dưới đài tế lễ hoàn hồn trước tiên, lớn tiếng quát: “Huyền Vũ Vệ, hộ giá!”

Huyền Vũ Vệ lập tức tuân lệnh, đồng loạt rút kiếm, nhanh chóng bao vây Hội Chân Quán, ra lệnh cho tất cả mọi người đứng yên tại chỗ, không được di chuyển. Trong khoảnh khắc, ánh đao lấp loáng, sát khí dày đặc.

Trúc Linh sợ đến mức mặt mày tái nhợt, giọng run rẩy: “Chuyện này là sao? Bọn họ định bắt chúng ta lại sao?”

Mạnh Uyển nắm tay nàng ta, trấn an: “Chắc là muốn thẩm tra xem trong chúng ta có đồng bọn của thích khách hay không. Chỉ cần chứng minh được sự trong sạch thì chúng ta sẽ được thả, đừng lo lắng.”