Song Trọng Sinh: Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Từ Kiếp Trước

Chương 23: Mơ

“Vậy thì đa tạ cô nương.” Thái y khom người hành lễ.

Đêm đó, tầng mây lững lờ trên cao bị cơn gió mát cuốn sạch, ánh trăng len qua cửa sổ, chiếu rọi gương mặt nhợt nhạt trên giường, khiến sắc diện hắn càng thêm tái nhợt.

Nàng gục trên mép giường chợp mắt, trong cơn mơ hồ dường như nghe thấy Tạ Huyền Tích nghẹn ngào gọi mấy tiếng “Mẹ ơi.”

Mạnh Uyển ngỡ hắn đã tỉnh, vội bật đèn dầu. Nhưng khi bước tới gần, nàng mới phát hiện ý thức hắn vẫn chưa tỉnh táo, hai mắt nhắm chặt, toàn thân không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh rịn đầy trán.

Mạnh Uyển không biết phải làm sao, chỉ đành vươn tay kéo chăn đắp cho hắn. Nhưng không ngờ cổ tay nàng đã bất chợt bị nắm chặt. Nàng không tiện giãy giụa, chỉ mặc cho hắn nắm lấy. Một lúc lâu sau, hắn mới yếu ớt buông tay, giọng khàn đặc: “Mẹ ơi, là con sai rồi.”

Đó là dáng vẻ thảm hại nhất mà nàng từng thấy ở hắn.

Cũng là lần cuối cùng nàng thấy hắn lộ ra vẻ mờ mịt, bàng hoàng như vậy.

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Uyển đi gặp Trịnh thị để nhận tội, vẻ mặt của Trịnh thị không vui, trách mắng nữ quan bên cạnh: “Đồ hồ đồ! Chuyện lớn như vậy mà cũng không báo cho bổn cung. Nếu Tương vương thật sự xảy ra chuyện, chẳng phải sẽ khiến bổn cung mang tiếng bất nhân sao?”

“Nương nương thứ tội.”

Trịnh thị lạnh mặt, phất tay bảo nàng ta ra ngoài lĩnh phạt, rồi đưa tay gọi Mạnh Uyển lại, khẽ vuốt tóc nàng: “Toàn bọn vô dụng, vẫn là Uyển Nhi khiến bổn cung yên tâm nhất.”

Ánh mắt lướt qua gương mặt Mạnh Uyển chốc lát, Trịnh thị chợt nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Những ngày tới, ngươi không cần đến hầu hạ bổn cung đâu, hãy chuyên tâm chăm sóc Tương vương đi.”

“Nương nương…” Mạnh Uyển không rõ Trịnh thị đang có ý đồ gì.

“Sau này ngươi sẽ hiểu dụng ý của bổn cung.”

Sau này, Mạnh Uyển mới hiểu, khi ấy Trịnh thị muốn nàng đi quyến rũ Tạ Huyền Tích. Nếu giữa bọn họ có tư tình, Trịnh thị sẽ có thể giám sát và khống chế từng hành động của Tạ Huyền Tích.

Nhưng toan tính của bà ta đã thất bại.

Mạnh Uyển theo hầu chăm sóc Tạ Huyền Tích suốt chặng đường ở hành cung, đến khi hắn trở về vương phủ, nàng còn sai người mang thuốc bổ và y phục mùa đông đến cho hắn.

Thế nhưng, hắn lại trả lại tất cả, lạnh lùng nói: “Ta nợ cô nương một mạng, sau này nhất định sẽ hoàn trả. Nhưng cô nương cũng phải hiểu, chúng ta không phải người cùng đường, cũng không nên có bất kỳ liên quan nào.”

Hắn nói được làm được.

Kiếp trước, hắn nợ nàng một mạng, cuối cùng cũng thật sự trả lại cho nàng một mạng.