Song Trọng Sinh: Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Từ Kiếp Trước

Chương 22: Tương vương bị bệnh

Dù lúc ấy không thực sự nghe lọt, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm động, biết đây là tình yêu thương sâu sắc của cha mẹ.

Vậy mà vị Tam hoàng tử này đã quỳ suốt một ngày một đêm, lại chẳng có ai đoái hoài. Hắn không được Thánh thượng yêu thương, điều đó nàng có thể nhìn ra. Nhưng còn mẫu thân ruột và huynh đệ ruột thịt của hắn, chẳng lẽ cũng hờ hững như vậy sao?

Đang miên man suy nghĩ, bỗng nàng nghe thấy một tiếng “bịch” nặng nề vang lên.

Mạnh Uyển giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy Tạ Huyền Tích đã ngã quỵ xuống, đầu đập mạnh xuống nền đá lạnh lẽo.

Không kịp nghĩ nhiều, Mạnh Uyển vội vã lao tới, nâng hắn dậy, hốt hoảng gọi: “Tương vương Điện hạ! Tương vương Điện hạ!”

Sắc mặt hắn tái nhợt như giấy, môi khô nứt nẻ, trên trán còn vương vết máu mới. Nàng vội đưa tay kiểm tra hơi thở của hắn, đã yếu ớt đến mức gần như không cảm nhận được, cả người tựa như không còn chút sinh khí nào.

Sùng Thánh Điện chỉ có vài cung nữ lo việc quét dọn, chắc chắn không thể nhấc nổi hắn. Mạnh Uyển đành tạm thời để Tạ Huyền Tích tựa vào cột trụ, gọi vài cung nữ đến canh chừng rồi tự mình chạy ra ngoài tìm người giúp đỡ.

Thế nhưng, những thái giám nàng gặp trên đường, nghe nói người xảy ra chuyện là Tương vương thì ai nấy cũng đều sợ hãi, không dám tự ý đưa hắn rời khỏi Sùng Thánh Điện, chỉ nói rằng Hoàng thượng có khẩu dụ, nếu chưa được cho phép, hắn không được rời khỏi nơi này.

Mạnh Uyển sốt ruột nói: “Tình thế cấp bách, chúng ta chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Tương vương Điện hạ bệnh chết sao?”

Cung nhân vẫn giữ nguyên câu trả lời: “Chưa có thánh chỉ, nô tài không dám tự ý quyết định.”

Mạnh Uyển lại đi cầu kiến Trịnh thị, nhưng cũng bị chặn ngoài cửa. Thị nữ thân cận của Trịnh thị truyền lời rằng Trịnh thị không khỏe, đã nghỉ ngơi, bảo nàng sáng mai quay lại.

Nàng vất vả xoay sở đủ đường, cuối cùng mới gặp được Hoàng đế. Hoàng đế chung quy vẫn còn chút tình nghĩa cốt nhục, cho phép thái y theo hầu đi chẩn trị cho Tương vương. Đến khi mọi chuyện được thu xếp ổn thỏa thì đã là nửa đêm.

Thái y châm cứu xong, đưa phương thuốc cho Mạnh Uyển: “Thuốc này mỗi ngày phải uống ba thang mới có hiệu quả, làm phiền cô nương.”

Mạnh Uyển nói: “Ngài hiểu lầm rồi, nô tỳ không phải người của Tương vương Điện hạ, chăm sóc Điện hạ thì không tiện lắm.”

Thái y thở dài.

Lúc này Mạnh Uyển mới để ý, hành cung trong tẩm điện của Tương vương trống trải vô cùng, ngay cả một cung nhân hầu hạ cũng không có. Nàng cũng thở dài, đổi lời: “Nhưng tối nay nô tỳ có thể tạm thời ở lại đây giúp đỡ, còn về sau thế nào… mai hồi bẩm Bệ hạ rồi tính.”