Nói đến mức này, Mạnh Uyển biết không còn lý do gì để lưu lại, bèn mang hộp thức ăn trở về như lúc đầu.
Trịnh thị đang nghiêng người tựa vào ghế La Hán, thấy Mạnh Uyển trở về với vẻ không mấy vui vẻ, liền bật cười hỏi: “Lại bị Tam lang chọc giận rồi sao?”
Mạnh Uyển hạ giọng đáp: “Không ạ. Tương vương Điện hạ hiếu thuận, quỳ trước thần vị đau lòng không ăn.”
Trịnh thị hiển nhiên không tin, đầu ngón tay gõ nhẹ lên vách ghế gỗ lê hoa, thở dài nói: “Tam lang chính là như thế, ngay cả Bệ hạ cũng khuyên không được, ngươi đừng để bụng.”
“Nô tỳ không dám.”
“Thế này đi, lát nữa ngươi lại mang đồ ăn tới cho Tam lang lần nữa. Hắn cứ nhịn đói mãi thế này không được. Nếu vẫn không chịu ăn, ngươi phải khuyên nhủ hắn.”
“Nô tỳ tuân mệnh.”
Mạnh Uyển miệng thì đáp vậy, nhưng trong lòng hiểu rõ, Tạ Huyền Tích không phải người dễ mềm lòng. Hắn đã căm ghét Trịnh thị đến mức này, bất kể nàng có nói thế nào, hắn cũng sẽ không nhận ân tình của Trịnh thị.
Nhưng nàng cũng nhìn ra được, Trịnh thị vốn không bận tâm đến chuyện Tạ Huyền Tích có thực sự ăn hay không. Bà ta chỉ cần làm tròn bổn phận, để không ai bắt bẻ được mà thôi.
Đến tối, Mạnh Uyển lại đến Sùng Thánh Điện. Tạ Huyền Tích vẫn quỳ ngay ngắn, dáng người thẳng tắp, cứng cỏi như tùng bách.
Mạnh Uyển hành lễ, ôn hòa nói: “Nô tỳ mang bữa tối đến, nếu Điện hạ muốn dùng, xin cứ dặn một tiếng.”
Nàng cứ thế cầm đèn cung đứng sau hắn, nhìn ánh nến dần tàn.
Bên ngoài lác đác vài giọt mưa rơi, ánh trăng ẩn sau tầng mây dày, quầng sáng mờ mịt như bị hơi nước bao phủ. Cơn gió lạnh buốt thổi qua, khiến nàng không khỏi run nhẹ.
Qua mấy canh giờ, Mạnh Uyển đã có chút mỏi mệt.
Nhưng Tạ Huyền Tích vẫn không nhúc nhích.
Thật ra, bây giờ nàng có về phục mệnh, Trịnh thị cũng không trách cứ gì. Nhưng nhìn Tạ Huyền Tích cô đơn lẻ loi quỳ trong đại điện trống trải, nàng bỗng thấy lòng chùng xuống.
Từ nhỏ nàng chưa từng rời nhà, luôn được cha mẹ cưng chiều. Mới vào cung chưa đầy một năm, nàng đã thấu hiểu lòng người hiểm ác, thế sự lạnh lùng, có tâm sự cũng chẳng dám tùy tiện tỏ bày.
Lần này ra ngoài theo đoàn tế lễ, Trịnh thị ban cho nàng mấy ngày phép thăm nhà, nàng mới có dịp đoàn tụ cùng cha mẹ. Vừa bước vào cửa, Mạnh Uyển liền ôm lấy mẫu thân và Trúc Linh khóc nức nở, phụ thân cũng lặng lẽ lau nước mắt bên cạnh.
Lúc về cung, Mạnh Thượng Hoài không ngừng dặn dò nàng phải thận trọng, không cần tranh giành phong hào gì. Đợi đến tuổi xuất cung, gia đình nhất định sẽ tìm cho nàng một nơi chốn tốt.