Mạnh Uyển nhận lệnh Trịnh thị mang nước và thịt tế đến, nhưng lại vô cớ bị lạnh nhạt một phen.
Tạ Huyền Tích quỳ thẳng tắp giữa chính điện, dù nghe tiếng bước chân dần tiến lại cũng không hề quay đầu.
Mạnh Uyển xách hộp thức ăn, không thể bước vào Sùng Thánh điện nơi đặt bài vị thần tổ, chỉ có thể đứng ngoài thềm, nhẹ giọng gọi một tiếng: "Điện hạ."
Đối phương hồi lâu không đáp lại, Mạnh Uyển đành lặng lẽ đứng dưới hiên chờ đợi.
Mưa xuân tí tách thấm ướt những cành lê trên cao, hương hoa trong gió ngào ngạt mà thanh mát. Hơi nước lan tỏa, mơ hồ như một tấm rèm mỏng trong suốt. Thỉnh thoảng, vài hạt mưa vương trên mặt và cổ nàng, mang theo từng đợt lành lạnh.
Không biết đã đợi bao lâu, tựa hồ đến khi mưa ngừng rơi, Tạ Huyền Tích mới lạnh giọng lên tiếng: “Ngươi là người của Trịnh Quý phi?”
Tạ Huyền Tích đã lập phủ bên ngoài cung từ khi trưởng thành, Mạnh Uyển chưa từng gặp hắn, cũng chẳng rõ tính tình ra sao, nghe vậy không khỏi sững người.
Triều đình cai trị thiên hạ bằng đạo hiếu, lễ nghi tôn ti là điều quan trọng nhất. Trịnh thị được Hoàng đế thân phong, từng trải qua lễ sách lập. Dù Tam hoàng tử không muốn gọi kế mẫu là “mẫu hậu” thì chí ít cũng nên tôn xưng theo danh hiệu của bà, nếu không thì mơ hồ gọi một tiếng “nương nương” cũng được.
Thế nhưng hắn lại chỉ thừa nhận bà là Quý phi.
Bảo sao Hoàng đế quở trách hắn tính tình quái gở, ngang ngược bất tuân.
Lúc ấy, Mạnh Uyển vẫn chưa biết mối quan hệ giữa Tạ Huyền Tích và Trịnh thị, sợ lỡ lời phạm phải điều kiêng kỵ, liền cẩn trọng đáp: “Nô tỳ ở Thượng Cung Cục giữ chức nữ sử, quản lý văn thư sổ sách trong nội cung, chưa từng hầu hạ Hoàng hậu nương nương trong sinh hoạt hằng ngày. Nhưng thiên hạ này, ai ai cũng là thần tử của hoàng gia. Nô tỳ đã là người trong nội đình, tự nhiên cũng thuộc về Hoàng hậu.”
Tạ Huyền Tích quay lưng về phía nàng, im lặng không nói, không rõ sắc mặt thế nào.
Mạnh Uyển chỉ đành lên tiếng trước, nhẹ giọng nói: “Hoàng hậu nương nương lo lắng cho sức khỏe của Điện hạ, sai nô tỳ mang chút đồ ăn tới cho Điện hạ.”
Tạ Huyền Tích vẫn không đáp.
Mạnh Uyển đoán tâm tư của hắn, tiếp tục trấn an: “Trước khi tới đây, nô tỳ đã bẩm báo Bệ hạ, Bệ hạ sẽ không trách tội, Điện hạ cứ yên tâm.”
Lần này, Tạ Huyền Tích rốt cuộc cũng chịu mở miệng.
“Về nói với Trịnh thị, bớt bận tâm đến bản vương một chút. Hoặc nếu thật sự không thể an lòng, thì cứ dâng sớ thỉnh cầu Hoàng thượng ban cho bản vương một chén rượu độc, có lẽ bản vương còn có thể nhìn bà ta bằng con mắt khác.”