Song Trọng Sinh: Sau Khi Kết Hôn Với Kẻ Thù Từ Kiếp Trước

Chương 19: Nhìn thấy Tạ Huyền Tích

(Cao xanh hiển hách, soi tỏ muôn phương. Hợp tụ linh khí đất trời, ban mưa gió thuận hòa. Vạn vật an cư, sinh sôi nảy nở. Nương nhờ thần trời, mong mưa thuận gió hòa, thành tâm kính bái linh thiêng thượng giới. Cỏ cây vạn vật, tươi tốt sum suê. Thái bình yên ổn, kính cẩn tri ân linh khí đất mẹ.)

Bách tính có mặt ở đó phần lớn đều là lần đầu tiên chứng kiến nghi lễ này nên ai nấy chăm chú theo dõi. Trúc Linh kiễng chân, chật vật chen lên phía trước, sợ bỏ lỡ cảnh tượng quan trọng nào đó.

Lúc này, không biết từ đâu bay ra một con đại điểu toàn thân ánh vàng, lượn vòng trên tế đàn, cất tiếng hót vang dội.

Mọi người đều coi đây là điềm lành, liên tục cất tiếng chúc mừng.

Những chuyện này đối với người khác có lẽ là vô cùng mới lạ, nhưng với Mạnh Uyển thì nàng đã quen thuộc từ lâu.

Kiếp trước, khi hầu hạ Trịnh thị, nàng đã nhiều lần lợi dụng lễ tế và phong thiền để tạo thanh thế, lôi kéo lòng người.

Sau này khi trở thành Thái hậu, nàng cùng Tạ Huyền Tích đối đầu ngang hàng, càng không ít lần mượn cớ thiên tượng dị thường để đả kích mưu sĩ của Nhϊếp chính vương phủ, lần lượt giáng chức bọn chúng, thậm chí từng ép Tạ Huyền Tích đến mức phải đột nhập Khang Ninh Điện giữa đêm để chất vấn nàng, khiến nàng chịu một phen khổ sở.

Sáng hôm sau, triều thần không thấy Thái hậu và Nhϊếp chính vương xuất hiện, lại nghe cung nhân nói cả hai đột nhiên mắc bệnh, càng tin tưởng lời của Khâm Thiên Giám rằng "Thiên hình tinh nhập tật ách cung", khẳng định có kẻ gian trong phủ Nhϊếp chính phạm thượng, mạo phạm hai vị thiên tuế.

Nàng chưa từng tin vào thần Phật, bởi vì thừa hiểu rằng ý chỉ của trời có thể bị lòng người tùy tiện thao túng.

Mà lòng người là thứ hiểm ác nhất.

Chốc lát sau, lễ quan lại cất cao giọng tuyên bố Tương vương dâng rượu, lên tế đàn cầu phúc. Mọi người đồng loạt cúi đầu, Mạnh Uyển cũng theo đó quỳ xuống, hành lễ vấn an Tương vương.

Khói xanh từ lư hương trên tế đàn vấn vít bay lên, chẳng mấy chốc đã hòa cùng sương mù giữa núi, che phủ bóng dáng người trên đàn tế.

Khi nghi thức kết thúc, Mạnh Uyển đứng dậy, chỉ thấy một bóng lưng mơ hồ.

Thế nhưng, nàng vẫn nhận ra hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bất chợt, Mạnh Uyển nhớ đến lần đầu tiên nàng gặp Tạ Huyền Tích ở kiếp trước. Đó cũng là một ngày xuân mưa bụi mịt mùng như thế này, bọn họ cũng đứng ở vị trí tương tự, một người phía trước, một người phía sau, một quỳ, một đứng.

Hắn vì lỡ lời làm phật ý Hoàng đế nên bị phạt quỳ trước bài vị tổ tiên để hối lỗi, suốt mười mấy canh giờ không được phép rời đi. Khi đó Hoàng đế vẫn còn đang nổi giận, cung nhân hầu cận không ai dám thở mạnh, cuối cùng vẫn là Trịnh thị dịu giọng khuyên nhủ, Hoàng đế mới hạ lệnh cho phép hắn dùng cơm nước.